Chương 7: Vở tuồng hai nam một nữ kinh điển

“Đúng, đúng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”

Chú à, chú không cần phải vội vàng thế đâu.

Làm như Lục Thiếu Thành đang kề dao ép chú phải nói vậy.

Tôi không suy nghĩ được quá lâu, bởi vì người đàn ông bên cạnh đã gấp đến mức không chờ nổi nữa rồi.

Lục Thiếu Thành nắm lấy vai tôi, cúi người xuống.

Nhìn khuôn mặt điển trai bắt đầu gần sát xuống, tôi không thấy rung động, giây phút này tôi chỉ muốn táng vào mặt anh ta một cái mà thôi.

Lòng yêu cái đẹp thì có, nhưng không có nghĩa là tôi tình nguyện dâng hiến thân thể của tôi.

Tôi bị nắm chặt không có đường để chạy.

Phen này không hôn được một cái thì Lục Thiếu Thành quá kém rồi.

Mà thử xem trên đời này có ai ép mua ép bán như anh ta không cơ chứ.

Tôi biết bản thân chạy không thoát vì vậy nên tôi không giãy giụa phí sức nữa.

Nhắm chặt mắt lại, thoạt nghĩ, tuy là nụ hôn đầu tiên của tôi, nhưng hãy xem như bị chó cắn là được.

Thêm vào đó là con cún này cũng đẹp trai ngời ngời, tôi không thiệt.

Lúc tôi chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu đời thì.

“Ầm…”

Tiếng nổ lớn vang lên đinh tai nhức óc, trước khi đầu tôi ong ong thì hai bên tai đã được Lục thiếu gia che lại cho.

Không thể không nói, nhìn vậy mà anh ta cũng đâu có đến nỗi nào. Ít nhất còn biết bảo vệ tôi lúc nguy cấp.

Khói trắng bốc lên mù mịt, không thiếu những linh hồn đang hoảng loạn.

Tôi chú ý thấy một mảng tường đã bị đánh sập, đất cát mù mịt.

Bên đó giống như bị một sức mạnh rất lớn nào đó tông vỡ.

Nhưng trước mắt thì tôi không nhìn thấy khẩu đại bác hay những thứ đại loại như thế có thể làm ra rung chấn đến mức này.

Chỉ có điều tôi phải công nhận thưởng thức của bản thân quá ít. Vậy nên tôi sẽ không liên tưởng tới việc thứ phá hủy bức tường trông kiên cố kia là sức mạnh của một linh hồn chứ không phải phát minh tân tiến của nhân loại.

Bụi đất bay lên càng lúc càng cao như bị gió thổi tung lên.

Người ôm đầu chạy, người cầm chân lướt, nói chung là vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

“Khụ…”

Vì quá mức chú ý đến những thứ xung quanh nên tôi không biết tôi đã bất cẩn để thứ bụi khói kia xâm nhập vào cơ thể.

Tôi đưa tay bịt miệng, thứ khói này làm tôi khó chịu.

Nó giống như muốn cướp đi không khí trong khoang phổi của tôi vậy.

Lục Thiếu Thành ôm lấy tôi, ép tôi vào ngực anh, nhỏ giọng nói.

“Chịu khó một chút.”

Tôi không hề biết ấn kí đỏ rực trên vai đang sáng lên, nó bắt đầu lan rộng trên bả vai, rồi đến cổ, leo lên hai má.

Chỉ có Lục Thiếu Thành nhìn thấy cảnh tượng này.

Nói không phải khen chính mình nhưng tôi biết tôi có một khuôn mặt khá là xinh đẹp, tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng có thể tự tin khiến nhiều anh đổ gục.

Khi thứ ấn chú kì quái kia leo lên đến trán tôi, tôi phát hiện sự khó chịu trong người đã giảm bớt phần nào.

Trong lúc không chú ý, tôi để mặc Lục Thiếu Thành ôm chặt eo tôi.

Cố gắng nhìn sang phía đó bằng cách mở to đôi mắt, trong biển khói mênh mông, một người đàn ông cao lớn với quần áo kì lạ xuất hiện.

Đi ra từ trong biển khói, nếu không có tiếng động lớn và rung chấn vừa rồi, trông người mới tới kia chẳng khác gì một vị anh hùng cả.

Tôi nhìn kĩ mới nhận ra đó là quần áo của thế kỉ trước, hắn ta cũng có nước da tái nhợt như Lục Thiếu Thành.

Không, thậm chí còn tái xanh hơn, tôi cảm giác rằng nếu tôi chạm vào hắn ta sẽ cực kì lạnh lẽo.

Hắn ta bước đến, tôi thấy trên khuôn mặt góc cạnh của hắn có một vết sẹo dài.

Playboy ở đâu tới, đừng bảo người này trước đây là dân đâm thuê chém mướn.

Giờ muốn đến hôn lễ của vợ chồng tôi đòi tiền bảo kê nhé.

Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi chợt thấy một hình ảnh xa lạ.

Nó chiếm lấy một khoảng trong tôi, không nhớ ra, cũng chẳng thể gạt phăng nó.

Tôi hơi hoảng sợ vì cảm giác lạ lẫm này nên phải bấu chặt tay Lục Thiếu Thành để tìm cảm giác an toàn hơn.

“Cuối cùng cũng tới.”

Người đàn ông đó nhìn về phía tôi, đôi mắt thâm thúy khiến tôi rùng mình.

Đôi mắt của người đàn ông đó đáng sợ cực kì.

Nó không giống kiểu của Lục Thiếu Thành khi nhìn tôi khi muốn đe dọa, mà giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Không phải lãng mạn, là ý trên mặt chữ.

Đúng là cảm giác hắn ta muốn xẻ thịt tôi ra ở chỗ này vậy.

Lục Thiếu Thành thấy tôi sợ, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Đừng sợ.”

Như thể không chấp nhận tôi với anh có bất kì sự đυ.ng chạm nào, người đàn ông kì lạ gằn giọng.

Lời động viên an ủi bình thường này thế mà có thể khiến tôi thả lỏng hơn một chút.

“Lục Thiếu Thành, đừng nghĩ tôi sợ anh, mau trả lại Nguyệt Nhi cho tôi.”

Hắn nhìn qua, và phát hiện chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng đỏ trên tay tôi, đột nhiên trở nên điên cuồng.

“Em đã kết hôn với hắn ta? Nguyệt Nhi, em lại dám kết hôn? Đời đời kiếp kiếp em phải là của anh.”