Bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng rùng mình.
Tôi không khỏi lạnh sống lưng.
Trịnh Khắc Đình, rốt cuộc hắn ta là cái vẹo gì vậy?
Rõ ràng người đã chết xác đã lạnh rồi mà bây giờ vẫn có thể ngoe nguẩy ở đây rủa người khác.
Tôi ngước đầu lên, thấy anh đang nhìn tôi.
Lục Thiếu Thành nghĩ tôi sợ bèn dứt khoát xoay người ôm tôi vào gian trong.
“Đừng sợ, hắn ta không làm được gì đâu.”
Tôi thầm nghĩ, trước đó ở địa phủ anh là dân có chức có quyền thế thì anh đương nhiên không sợ rồi.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác nhớ ra bản thân đã rời khỏi âm phủ được vài ngày rồi.
Nếu kiếp trước của Lục Thiếu Thành đang ở đây, không biết linh hồn ở dưới địa phủ của anh có được dung nhập với thân xác này không.
Mà không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, cũng không rõ bao giờ tôi mới về lại được địa phủ.
Liệu có giống như trong truyền thuyết, tôi tới đây vì cơ duyên, vì tìm lại tiền kiếp xa xôi của bản thân tôi chăng?
Vấn đề khiến tôi lo lắng bây giờ là Trịnh Khắc Đình liệu có làm gì quá đáng hay không.
Chỉ cần nhìn qua tôi cũng biết hiện tại chồng tôi không có sức mạnh kinh người như lúc còn ở địa phủ.
Mà đây cũng chỉ là tiền kiếp của anh, tôi sợ anh đánh không lại hắn ta.
Nhưng điều này không khiến tôi buồn rầu lâu bởi vì tôi nghĩ rằng nếu tôi và anh chết ở đây thì cùng lắm sẽ quay lại địa phủ.
Lúc đó anh đánh cho tên họ Trịnh kia một trận cũng không muộn.
Vài ngày sau, tôi không biết có phải Lục Thiếu Thành đi đào mộ tên họ Trịnh kia để đánh một trận cho hả dạ không mà mấy đêm nay đêm nào anh cũng về lúc trời đã khuya khoắt.
Tôi không hỏi tới, chỉ là âm thầm xem anh có chủ động khai ra hay không thôi.
Nhưng tôi càng chờ thì anh lại chẳng có phản ứng gì.
Giống như không nhìn thấy sự tò mò của tôi và ép tôi phải mở miệng trước vậy.
Một đêm nọ, sau khi lăn lộn đến mức suýt gãy eo với anh xong, tôi mới túm lấy mái tóc dài của người đàn ông nọ, hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Mấy ngày nay anh đều làm cái gì vậy?”
Tôi còn nghĩ Lục Thiếu Thành sẽ không nói cho tôi biết.
Ai ngờ người đàn ông này lại rất tự nhiên mà báo cáo tường tận.
“Triều ta sắp đánh quân Yến ở phía Bắc, mấy nay Hoàng thượng đang điểm quân để nửa tháng nữa ta sẽ xuôi Bắc dẹp Yến.”
Tôi suýt thì quên mất chồng của tôi hiện tại là một vị Vương gia xen lẫn Tướng quân.
Trong triều không phải là không có tướng tài.
Chỉ là chồng tôi đặc biệt uy vọng, quân địch chỉ cần nghe tên thống soái chỉ huy trận chiến là Lục Thiếu Thành thôi cũng đủ để sợ mất mật rồi.
Tôi còn tưởng vụ của Trịnh Khắc Đình sẽ khiến anh kiêng dè hay để tâm.
Nhưng không.
Có vẻ tôi đánh giá quá thấp sự cuồng vọng của chồng tôi rồi.
Có lần tôi hỏi anh là anh có sợ Trịnh Khắc Đình tới báo thù không.
Anh nói.
“Tên đó còn có gan tới đây à?”
“Hắn đến một lần thì ta chém một lần. Dù sao thì người trực tiếp đưa hắn xuống mồ cũng là ta.”
Được.
Quá ổn rồi. Tôi không cần phải lo lắng gì nữa.
Tôi còn nghĩ chồng tôi sẽ lo lắng hay gì đó nữa chứ, quả nhiên là tôi lo lắng thừa.
Nửa tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Lục Thiếu Thành phải đi đánh giặc.
Tôi chợt nghĩ tới không biết anh đi bao giờ mới về.
Vả lại ở kinh thành tôi gần như không quen biết ai, nếu có chuyện gì một mình tôi không thể chống đỡ nổi.
Đến ngày hành quân đánh giặc, tôi mang tâm trạng không mấy tốt đẹp đi đưa tiễn anh.
Nào ngờ Lục Thiếu Thành lại trực tiếp bế bổng tôi lên rồi để tôi ngồi lên ngựa với anh.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ và sự bất đắc dĩ của Hoàng thượng.
Tôi mới biết thì ra tôi cũng được theo quân ra chiến trường.
Thế là sự lo lắng của tôi bấy lâu nay đều bằng thừa cả.
Tôi oán giận.
“Sao anh không chịu cho tôi biết sớm?”
“Tạo cho nàng một sự bất ngờ.”
Vâng, thế thì anh thành công rồi đó.
Cuộc hành trình tiến về phía Bắc kéo dài những mười mấy ngày. Mấy ngày đầu tôi còn vui vẻ cưỡi ngựa với anh, nhưng mấy ngày sau đó Lục Thiếu Thành kiên quyết không cho tôi cưỡi ngựa nữa.
Dù sao họ lên đường không quá gấp gáp, ở biên giới đã có tướng lĩnh thủ sẵn rồi.
Người Yến không dám manh động như thế.
Chúng tôi hành quân vào ban ngày, đêm sẽ cắm trại hoặc nghỉ chân ở một điểm nào đó.
Tôi rất thích những đêm cùng tướng lĩnh đốt lửa trại ở bìa rừng, nó mang cho tôi cảm giác hoài niệm lạ kì.
Ngày hôm ấy vẫn giống như mọi ngày, chúng tôi ăn uống và trò chuyện một lát thì đi nghỉ ngơi.
Lều trướng của Lục Thiếu Thành được đặt ở chính giữa, xung quanh còn có không ít tướng sĩ thức đêm canh gác.
Nhưng tôi không ngờ rằng nơi dương khí thịnh như vậy lại xuất hiện ma quỷ.
Đêm đó là một đêm trăng tròn.
Trời quanh đến mức kì lạ.
Tôi cuộn mình trong tấm trăn nhung trên chiếc giường gỗ, bên cạnh là Lục Thiếu Thành.
Giữa lúc đang say giấc nồng, tôi thấy có cái gì đó nhỏ giọt trên mặt tôi.
“Tí tách… tí tách…”
Kèm theo đó là tiếng nước rơi.
Nhỏ giọt.
Tiếng nước không lớn.
Nhưng trong đêm khuya thanh vắng nó lại được vang vọng lên nhiều lần.
Tôi khó chịu mở mắt ra.
Và sau đó…
!
!!
!!!
Một khuôn mặt máu thịt be bét đang nhìn tôi.
Đôi mắt đó tôi đã nhìn đến quen.
Là Trịnh Khắc Đình.
Thân mình của hắn treo ngược trên xà nhà, vắt vẻo và kì dị.
Máu đỏ chảy ra từ mắt, miệng và mũi của hắn.
Giữa cổ còn có một vết cứa, là vết chém của Lục Thiếu Thành hôm đó.
Cơ thể đáng lẽ nên nằm dưới mồ của hắn được may vá lại.
Và nó đang nhìn tôi.
“Á!!!”