Chương 16: Lời nam nhân không thể tin (18+)

Đến giờ phút này mà tôi còn không biết Lục Thiếu Thành có điều khác thường nữa thì đúng là sỉ nhục trí thông minh của tôi.

Tôi cong chân lên, vừa muốn đá vào hạ bộ của anh ta để tên đàn ông này tỉnh táo lại chút thì lại bị anh ta tóm được.

Lục thiếu gia bắt lấy chân tôi, sau đó ép sát vào người.

Cảm giác da thịt ma xát khiến tôi phải đỏ mặt.

Không những vậy, cái tên thần kinh này còn cố tình di chuyển chân tôi cọ lên cọ xuống.

“Sao? Có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ta không?”

Đồ mặt dày.

Bàn tay anh tiếp tục di chuyển đến khắp nơi trên cơ thể.

Lúc tôi sắp nổi khùng thì anh ta bắt đầu cởi đồ trên người ra.

“Anh… cái đồ biếи ŧɦái nhà anh, mau mặc đồ lại đàng hoàng cho tôi!”

Tôi vừa muốn quay đầu tránh đi lại bị anh tóm lại.

Bàn tay người đàn ông miết nhẹ trên cằm tôi, ép tôi phải nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tưởng tôi dễ bắt nạt chắc?

Quay đầu thì quay đầu, nhưng khi vừa đối diện người đàn ông, tôi lập tức nhắm mắt lại.

“Mở mắt ra!”

Giọng người đàn ông trầm khàn và quyến rũ.

“Nguyệt Nhi, mở mắt ra.”

Anh ta nói là tôi phải làm chắc? Anh nghĩ anh là ai?

Nhưng mà tôi không đắc ý được bao lâu.

Bởi vì cái nơi đáng kiêu ngạo gì đó của tên đàn ông này đã dán sát vào người tôi.

Đầu tiên tôi còn chưa nhận ra, nhưng khi thứ đó bắt đầu có dấu hiệu muốn đi vào, tôi lập tức mở bừng mắt.

Khuôn mặt tôi đỏ lựng lên vì ngại.

Tên này… tên này…

Anh ta dám giở trò vô liêm sỉ với tôi?

“Chịu nhìn ta rồi à?”

Người đàn ông cúi thấp đầu xuống khiến cho hai đôi môi chạm vào nhau.

Khi bờ môi lạnh lẽo đó dán lên môi tôi, tôi muốn mở miệng kêu anh ta tránh ra thì lại bị Lục Thiếu Thành nhân cơ hội để đưa lưỡi vào.

“Ưm…”

Đây là lần đầu tiên tôi bị hôn như thế.

Cảm giác được người đàn ông đang đảo quanh khắp khuôn miệng của tôi, làn môi đỏ bừng vì bị gặm cắn.

Nước bọt chảy ra từ khóe môi vì không kịp nuốt xuống, Lục Thiếu Thành mở mắt ra.

Nhìn thấy cảnh tượng câu người như thế, tên đàn ông bại hoại tách khỏi môi tôi, sau đó một đường hôn xuống.

Hôn lên sợi chị bạc trong suốt mà anh ta và tôi vừa tạo ra.

Tôi cũng nhân cơ hội này mà thở hổn hển.

Ban nãy suýt chút nữa tôi đã bị anh ta hôn đến mức ngộp thở rồi.

Lúc tôi còn đang mê man, người đàn ông đó đã cởi hết đô ở trên người.

Anh ta cầm lấy hai tay đang bị trói chặt trên giường của tôi, nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Nguyệt Nhi, nàng có yêu ta không?”

Nhìn đôi mắt sâu hút hồn người giống như bức tranh trong điện diêm vương đó. Tôi dám chắc nếu tôi nói không thì sẽ bị anh ta ăn thịt ngay lập tức.

Nhưng nếu nói có thì lại thành dối lòng, hơi dối lòng một chút.

“Trả lời ta.”

Thấy tôi cứ lưỡng lự mãi không trả lời, người đàn ông đang sốt ruột đó bắt đầu đốc thúc.

“Nàng không thể cho ta một đáp án hay sao?”

Tôi chẳng phải cô gái mềm mỏng gì, anh ta càng như thế tôi lại cành lì lợm bướng bỉnh.

Thích nghe đúng không? Tôi không nói cho anh nghe đó.

“Nguyệt Nhi…”

Giọng của tên đàn ông triền miêng vô cùng. Anh ta hôn lên bờ vai tôi, sau đó bắt đầu hôn xuống dưới, mỗi tấc da tấc thịt đều không thể bỏ qua.

Lúc đôi môi anh ta chạm vào chỗ không nên chạm, tôi không thể kìm lòng được mà bật lên một tiếng rên nức nở.

“Ư…”

Người đàn ông có vẻ thỏa mãn lắm, anh ta lại hôn sâu hơn.

“A…”

Tôi ngậm chặt miệng, không để bản thân kêu thêm một tiếng rên xấu hổ nào nữa.

Chỉ có điều tôi càng như vậy càng khiến cho Lục Thiếu Thành chơi đùa với cơ thể tôi nhiệt tình hơn.

“Á… anh buông tôi ra ngay.”

Lục Thiếu Thành thấy dọa tôi đủ rồi, anh ta lại ngẩng đầu lên, muốn tôi nói ra mấy lời mà anh ta đã ao ước được nghe thấy từ lâu.

“Nguyệt Nhi, nói ta nghe đi.”

Tôi không nói.

Bảo có yêu anh ta không? Có muốn ở bên anh ta không? Thì tôi biết phải nói thế nào.

Tôi cắn chặt răng, cố gắng kìm xuống sự run rẩy trong cơ thể.

Tên đàn ông khốn kiếp này giống như rất hiểu rõ mọi điểm nhạy cảm trên người tôi.

Những chỗ bị anh ta chạm hay hôn qua đều đang ngứa ngáy, cơ thể nóng lên khiến tôi khó có thể giữ được lí trí.

“Nguyệt Nhi, chỉ cần nàng nói có thôi, chỉ cần nàng nói yêu ta, ngày hôm nay ta sẽ không làm gì nàng cả.”

Thấy uy hϊếp không thành công, anh ta bắt đầu chuyển sang dụ dỗ.

“Thật sao?”

“Ừ, Nguyệt Nhi không tin ta sao?”

Nói thật thì là không tin.

Nhưng vì tương lai tươi sáng, tôi không thể không thốt ra mấy lời khiến tên đàn ông đó vừa lòng.

“Có.”

“Nàng có cái gì?”

“Ban nãy anh hỏi tôi có yêu anh không, vậy đáp án của tôi là có.”

Tôi đáp rất dõng dạc.

Đôi mắt của Lục Thiếu Thành cũng vì như vậy mà sáng lên, môi anh ta cong cong.

“Ta muốn nghe thật rõ ràng.”

“Tôi yêu anh.”

Đáp án này khiến cả người Lục thiếu gia trở nên run rẩy, bàn tay đang nắm chặt eo tôi càng siết chặt hơn.

“Nguyệt Nhi, nói rõ ràng hơn chút đi.”

“Lục Thiếu Thành, tôi yêu anh.”

Sau khi nói xong, tôi vừa muốn bảo anh hãy thả trói cho tôi ra, nhưng người đàn ông kia lại không có ý định đó.

Anh ta xúc động.

“Nguyệt Nhi, ta cũng yêu nàng.”

“Yêu nhiều lắm.”

Lục Thiếu Thành không những không cởi trói cho tôi, mà anh ta còn bắt đầu thực hiện những hành vi càng lớn mật hơn.

“Á! Anh đã nói sẽ không làm gì tôi mà!”

“Ư…”

Khi hai cơ thể hòa làm một, Lục Thiếu Thành thở dốc mà thốt lên.

“Lời nam nhân nói không thể tin được đâu.”

--------

(Đừng quên like và theo dõi để tác giả có thêm động lực mọi người nhé.

Cảm ơn các tình yêu vì đã theo chân mình tới đây…)