Chương 8

“Tôi…”

Thịnh Ly bị bộ dạng vân đạm phong khinh* làm cho tức điên, hít sâu một hơi, cong mắt cười.

*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.

“Ký cái em gái cậu.”

Dư Trì: “…”

Viên Viên: “…”

Dung Hoa nghiêng người, lạnh giọng: “Ở trước mặt người ngoài, chú ý đến hình tượng nữ minh tinh.”

Dư Trì nhìn thấy Dung Hoa, sững sờ giây lát.

Kỳ thật anh biết cô ấy, mấy năm trước đã gặp qua, là kim bài người đại diện nổi danh trong giới.

Thịnh Ly khôi phục dáng vẻ, lạnh lùng nói: “Đúng thế. Mấy trăm vạn đâu? Điện thoại gọi không nghe, người tìm không được, chị đây không phải sợ cậu chạy à?”

Cô nhìn anh cụp mắt xuống, lông mi vừa dày vừa dài, giống như trở về bộ dạng ngoan ngoãn không chịu nổi áp lựng tiền bạc, chỉ là khoé miệng mím chặt lại thập phần quật cường.

Con người này, vừa ngoan ngoãn vừa ngang ngược, trông như đa nhân cách.

Vẻ kiêu căng ngạo mạn của của Thịnh Ly đột nhiên vơi đi một nửa, cảm giác bản thân cũng có chút đa nhân cách theo.

“Đến đoàn phim bên đó, chờ tôi ở phòng hoá trang.”

Nói xong, cô nâng cửa sổ xe lên.

Xe khởi động, Dung Hoa từ kính chiếu hậu trông thấy nam thiếu niên quay người, không nhanh không chậm đi theo sau xe.

Viên Viên chuyển thân ra sau, nói: “Cậu ta nói điện thoại bị hỏng.”

Thịnh Ly chỉ ừ một tiếng.

Dung Hoa đem ánh mắt thu về: “Mặt mũi không tồi, có khí chất.”

_____

Đoàn phim đang quay phân đoạn nam chính cùng diễn viên phụ, Thịnh Ly và Dung Hoa đứng sau máy quay giám sát, đạo diễn Lưu cũng không phát hiện.

Có người bắt gặp Thịnh Ly, ngạc nhiên nhìn qua, Thịnh Ly giơ ngón trỏ lên: “Suỵt!”

Mười phút sau, đạo diễn Lưu cầm loa: “Qua!”

“Ly Ly trở lại rồi.” có người hô lớn.

Lưu đạo diễn rất nhanh xoay người, nhìn thấy Thịnh Ly còn đeo khẩu trang, hào hứng giảm đi một nửa: “Tiểu Ly à, mặt mũi vẫn chưa tốt lên sao?”

Đây không phải lần đầu tiên Thịnh Ly hợp tác với đạo diễn Lưu. Những bộ phim của ông luôn là hình mẫu điển hình của thể loại cổ trang trong ngành, chất lượng hoàn toàn có thể so với phim điện ảnh. Ba năm trước, Thịnh Ly chính là nhờ vào nhân khí phim của ông mới đạt thành công nhanh như vậy.

Cô thuận theo, nói: “Đã đỡ rất nhiều rồi ạ, nhưng còn một chút vết đỏ, khả năng phải xin chú nghỉ thêm một ngày.”

“Được được được.” đạo diễn Lưu khoát tay, “Không việc gì, lên hình đẹp vẫn quan trọng hơn.”

Dung Hoa khách sáo qua lại vài câu với ông, sau đó hỏi: “Hôm nay lúc nào có thể hoàn thành công việc, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Đạo diễn Lưu nhìn thời gian: “Nhanh thì nửa tiếng.”

Nam chính Nguỵ Thành là người từng nhận giải thưởng Ảnh đế, năm nay 34 tuổi, đạo diễn Lưu đã phải bỏ ra không ít công sức mới mời được anh đến đóng bộ phim này. Mặc dù Thịnh Ly đôi lúc, mệt đến kiệt sức luôn muốn nghỉ ngơi, thậm chí chỉ muốn đình công. Nhưng cô yêu thích cái nghề diễn viên này, cũng rất tôn kính tiền bối.

Bộ phim lần này quy tụ rất nhiều bậc tiền bối, đã trì hoãn của bọn họ vài ngày, Thịnh Ly có phần khó xử. Cô mỉm cười ngoan ngoãn nhìn mọi người: “Em sẽ cố gắng NG ít nhất có thể, nỗ lực để không tụt về sau.”

Diễn viên đóng vai cha cô trong phim cười ha ha nói: “Con gái ngoan.”

“Trời ạ! Vị soái ca kia là ai thế?”

Trợ lý của diễn viên nào đó kinh ngạc thốt lên.

Thịnh Ly nghiêng đầu nhìn qua, Dư Trì đã đến, đang đứng trước cửa nhà kho, nhìn về phía này.

Viên Viên ho một tiếng, nói: “Đó, đó là con trai…”

Nói là con trai thì không đúng, đâu phải con ruột, cô gãi gãi mặt: “Là đứa trẻ trong nhà của ông chủ nhà hàng, vừa mới thi xong Đại học.”

Có người ồ một tiếng rất dài: “Nhìn không giống ông chủ đó nha.”

Lúc này, Nguỵ Thành góp vào một câu: “Đứa trẻ này, có chút quen.”

“Quen chỗ nào?” Thịnh Ly nhìn anh.

Nguỵ Thành cười: “Không nhớ nữa, chỉ là nhìn quen mắt.”

Nữ trợ lý bên cạnh nói thầm: “Đẹp trai thì đều quen mắt.”

Chào hỏi trò chuyện vài câu xong, Thịnh Ly nhớ đến tên tiểu vương khốn khϊếp kia, mang Viên Viên đi qua.

Ngang qua Dư Trì, cô nhìn anh một cái: “Theo tôi.”

Dư Trì không nói, đi theo sau một đoạn, bước vào phòng hoá trang của cô.

Phòng hoá trang của Thịnh Ly có rất nhiều đồ đạc, trên bàn đều là mỹ phẩm. Dư Trì quét mắt nhìn qua, sau đó đứng bên cạnh.

Thịnh Ly ngồi xuống sofa nhỏ, ngẩng đầu lên nói: “Mấy trăm vạn, cậu thật sự trả tôi?”

Dư Trì có điểm không yên lòng: “Chị đâu có ý định để tôi trả nhiều như vậy.”

Thịnh Ly: “…”

“Nếu như có ý định thì sao? Cậu trả thế nào?” cô nheo mắt, “Cậu vừa rồi là ở nhóm quần chúng bên kia chờ công việc?”

Lương diễn viên quần chúng một ngày cao nhất là một ngàn? Cũng không phải mỗi ngày đều có.

“Cậu không làm diễn viên quần chúng được, nếu có làm, chỉ có thể diễn vai thi thể.”

“……”

Dư Trì không nhẫn nại đáp: “Tôi không chờ công việc, là chờ chị.”

Lại dừng một chút.

“Điện thoại tôi hỏng rồi.”

Thịnh Ly: “……”

Cô sửng sốt một hồi, trừng mắt nhìn.

Nhất thời, không ai nói gì với ai.

Thịnh Ly nhìn đôi mắt đen của anh, chứng đa nhân cách tái phát, có chút mềm lòng.

Điện thoại di động của Viên Viên vang lên phá vỡ sự im lặng. Cô lấy di động ra tắt tiếng, tiện thể nhìn qua tin nhắn.

Thịnh Ly vẫn còn đang suy nghĩ nên làm gì với Dư Trì, Viên Viên đã nhấp vào một bức ảnh, đặt dưới mũi cô.

______

【 Viên Viên, Viên Viên! Hai ngày trước có người đem thông tin cá nhân của Dư Trì gửi vào nhóm nhỏ của người hâm mộ. Mặc dù đã bị quản lý chửi mắng một trận, nhưng vẫn có mấy fans nam ghi lại dãy số. Hôm nay nói chuyện phiếm trong nhóm mới lộ ra, hôm đó bọn hắn gọi điện thoại quấy rầy Dư Trì. 】

【 Dư Trì với ông chủ nhà hàng, không phải cha con ruột. 】

【 Bọn họ gọi điện cậu ấy quấy rối liên tiếp hai ngày. 】

Viên Viên trộm nhìn Dư Trì, ngón tay lướt qua ảnh chụp màn hình tiếp theo.