“Chị đây hiện tại thay đổi quyết định rồi, không muốn bao nuôi cậu nữa.” Thịnh Ly nói.
Dư Trì đứng thẳng người, không nhìn cô, hừ lạnh.
“Vậy thì tốt, sớm đổi mục tiêu tốt hơn đi.”
“Cậu không thế nghĩ tốt về tôi được sao?” Thịnh Ly thẳng thắn nói ra mục đích của mình: “Ví dụ, tôi muốn cùng cậu yêu đương?”
Lần trước cô nói thật sự thích anh, xác định là muốn cùng anh yêu đương.
Dư Trì bất ngờ nhìn cô, anh không rõ bao nuôi và yêu đương từ miệng cô có bao phần khác biệt.
Đại khái không khác là bao.
Một nữ minh tinh nổi tiếng như cô cùng người mười tám tuổi không gì trong tay như anh nói chuyện yêu đương? Yêu bao lâu? Quay phim xong liền chia tay phải không?
Tâm tình lạnh xuống vài phần, anh trực tiếp cất bước đi qua, lạnh nhạt buông một câu: “Không yêu đương. Chi bằng chị trực tiếp bao nuôi tôi, đưa tôi mấy trăm vạn, tôi thiếu tiền.”
Thịnh Ly: “……”
Cô không dám tin, bản thân lần đầu chủ động đề nghị hẹn hò lại bị từ chối rồi.
Quay đầu nhìn bóng lưng chàng thiếu niên.
Cố nhẫn nhịn? Hay thật lòng không muốn yêu đương?
Cô thế mà đáng mấy trăm vạn hay sao?!
_____
Hôm qua quay phim đến tận đêm khuya, sáng hôm sau Thịnh Ly có thể nghỉ ngơi nhiều thêm hai tiếng. Đúng tám giờ ba mươi phút, dịch vụ báo thức bằng điện thoại của Dư Trì gọi đến. Thịnh Ly kỳ thật đã tỉnh, nhưng trong lòng vẫn tức giận, cố ý không nghe máy.
Sau lần thứ năm bị từ chối cuộc gọi, dừng lại vài phút.
Điện thoại lần nữa vang lên, là Viên Viên gọi đến.
Cô bắt máy, Viên Viên liền hỏi: “Ly Ly, chị tỉnh rồi?”
Thịnh Ly: “Dư Trì kêu em gọi chị?”
“Đúng thế, tối qua em gửi quá nhiều tin nhắn, đại khái bị cậu ta chê phiền phức rồi chặn số, vừa mới bỏ ra kìa.”
Viên Viên cẩn trọng hỏi, “Hai người cãi nhau sao?”
Thịnh Ly nhíu mày: “Em gửi cái gì cho cậu ấy?”
Viên Viên chần chừ nói: “Là bảo cậu ta đem nội dung văn kiện kia quên đi, đừng… đừng lấy ra để theo đuổi chị.”
“À, nhọc tâm rồi. Cậu ấy không có ý theo đuổi chị, là chị muốn theo đuổi cậu ấy.” Thịnh Ly nhấc chăn rời khỏi giường, chuẩn bị đi tắm rửa, mặc cho Viên Viên hoảng sợ kháng nghị, “Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa chị rảnh rỗi sẽ tới thăm.”
Cúp điện thoại, Thịnh Ly nhìn mình trong gương.
Nếu đổi lại là người khác, bất kể cô vì mục đích gì, khẳng định đã sớm gật đầu đồng ý.
Nhưng thứ gọi là tình cảm, càng khó khăn càng khiến người ta nhớ nhung.
Thịnh Ly quyết định, thờ ơ với Dư Trì mấy ngày.
Kiềm chế chịu đựng sao? Ai mà không làm được chứ?
Cũng không hẳn là thờ ơ hoàn toàn, chỉ là không giống như trước kia động một chút là trêu chọc anh. Dịch vụ gọi dậy buổi sáng, cô phối hợp. Thi thoảng bắt Dư Trì cùng cô khớp thoại. Dư Trì nói bản thân nhìn qua sẽ không quên đúng là không sai, rất nhiều lời thoại anh nhìn qua một lần liền nhớ.
Buổi tối hôm nào đó, Thịnh Ly không nhịn được nói: “Khả năng nhớ thoại tốt như vậy, thật sự không định diễn xuất?”
“Chỉ là nhớ thoại mà thôi.”
Máy tính Dư Trì đang mở, anh gõ lên bàn phím một trang web. Đại khái hiện giờ nhiều người cùng lúc tra điểm thi nên mạng tương đối chậm.
Anh lười biếng dựa ra sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn Thịnh Ly: “Thế nào? Chị gái lại muốn cho tôi tài nguyên?”
Thịnh Ly nheo mắt: “Nếu như là thật? Cậu muốn không?”
“Không muốn.” Dư Trì cáu kỉnh từ chối, theo bản năng cự tuyệt cùng cô trao đổi bất kỳ quan hệ lợi ích nào.
Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, là thầy chủ nhiệm gọi đến, hỏi anh đã tra điểm hay chưa.
Trang web vừa mở, Dư Trì gõ tay trên bàn phím nhập số báo danh.
“Đang tra ạ.”
Thịnh Ly chợt nhớ ra, hôm nay là ngày 23, có thể tra điểm thi Đại học rồi.
Cô liếc Dư Trì một cái, đứng dậy đi tới sau lưng anh, vừa vặn nhìn thấy điểm số xuất hiện trên màn hình máy tính.
Tổng điểm: 709.
Cô kinh ngạc cúi đầu nhìn Dư Trì, Dư Trì là học sinh khối tự nhiên. Trước kia, cô từng hỏi anh thành tích có tốt không, Dư Trì thản nhiên đáp: “Khá tốt”. Cô còn tưởng rằng khá tốt mà anh nói thuộc tầm trung bình mà thôi. Dù sao với tính cách của anh, hoàn toàn không giống học bá trong ấn tượng của cô.
Dư Trì nhìn điểm số, thông báo cho thầy chủ nhiệm rồi đem trang web tắt đi.
Thầy chủ nhiệm vô cùng hưng phấn, lải nhải mấy câu mới tắt máy.
“Điểm này có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại không?”
Thịnh Ly là học sinh khối nghệ thuật, chuyện thi Đại học đã là năm năm trước. Hơn nữa, điểm xét tuyển mỗi năm không giống nhau, cô chỉ biết số điểm này vốn dĩ là rất rất cao rồi. Bảo sao Triệu Thù Đồng kia thích anh như vậy, không những đẹp trai thành tích còn xuất sắc.
Dư Trì đóng máy tính, thần sắc thập phần bình tĩnh, giống như không quan tâm đến việc thi được bao điểm.
Anh quay đầu nhìn Thịnh Ly, bắt gặp sự vui mừng và tán thưởng từ trong đáy mắt cô.
“Sao thế? Chị gái, thấy tôi thi tốt, lại có suy nghĩ gì với tôi rồi?”
Ngữ khí này……
Thịnh Ly hạ mắt nhìn, cố ý nói: “Đúng a, lại muốn cùng cậu yêu đương rồi. Hồi cấp ba tôi yêu thầm qua một học bá vô cùng đẹp trai, nhưng lúc đó thường đi quay phim không tới trường. Tới lúc tôi muốn tỏ tình, người ta đã có bạn gái. Tôi luôn cảm thấy tiếc nuối vì không thể cùng học bá yêu sớm.”
Dư Trì mím chặt môi, lạnh nhạt đáp: “Đúng là có chút tiếc nuối. Có điều, chị đã qua độ tuổi yêu sớm rồi.”
Có biết nói chuyện không thế?
Chị đây mới 23 tuổi!
Có thể bỏ lỡ việc yêu sớm, nhưng không bỏ lỡ em trai học bá đây là được.
Thịnh Ly trong lòng hừ một tiếng, ngoài mặt bình tĩnh: “Cậu có thể bù đắp tiếc nuối này nha.”
Dư Trì quay mặt về hướng khác, tuyệt tình từ chối: “Không thể. Nếu như chị thật sự muốn có gì đó với tôi, vẫn nên là bao nuôi đi.”
Thịnh Ly muốn nói thêm, đạo diễn liền hô lớn “Quay phim”. Cô nhìn anh đầy ẩn ý, xoay người bước đi.