Chương 25

Buổi tối, công việc kết thúc, Dung Hoa gọi điện tới.

Chị ấy nói: “Vé máy bay chị đã đặt xong cho em và Viên Viên, là ngày 25 lúc tám giờ tối.”

Ngày 26 và 27, Thịnh Ly quay lại Bắc Kinh quay quảng cáo cho sản phẩm mới. Sáng ngày 28 mới có thể trở về.

Dung Hoa vẫn không biết chuyện Viên Viên nhập viện, hôm qua rảnh rỗi đi thăm cô ấy một chuyến, bác sĩ nói tốt nhất hai ngày sau mới được xuất viện. Dù hai ngày này có thể xuất viện, cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, vì thế Thịnh Ly không có ý định đưa Viên Viên về Bắc Kinh.

Cô muốn Dư Trì đi cùng.

Có điều, Dung Hoa khẳng định không đồng ý.

“Viên Viên vài ngày trước nhập viện vì viêm cấp ruột thừa, còn chưa xuất viện, một mình em đi là được.”

“Cái gì? Con bé nhập viện sao em không nói?” Dung Hoa không vui hỏi, “Những ngày này ai chăm sóc cho em?”

Thịnh Ly làm bộ đáp: “Không phải còn một trợ lý tạm thời sao? Ở đoàn phim có việc gì kêu cậu ấy làm là được.”

Dung Hoa nhíu mày: “Vậy chị để Tiểu Châu đi đón em.”

Tiểu Châu là trợ lý của Dung Hoa, Thịnh Ly vội nói: “Không cần phiền phức thế, không phải còn chú Lưu sao? Chỉ về hai ngày mà thôi, cũng không có nhiều hành lý. Hơn nữa lịch trình bảo mật, xuống máy bay đi cổng VIP ra ngoài chị đón em là được.”

Đem hết gì cần nói ra để nói, cuối cùng mới thuyết phục được Dung Hoa.

Cúp máy, Thịnh Ly gửi Wechat cho Dư Trì: 【 Gửi tôi số thẻ căn cước của cậu. 】

Dư Tiểu Trì: 【 Làm gì? 】

Thịnh Ly ánh mắt xấu xa, chậm rãi hồi tin: 【 Soạn hợp đồng. 】

Lần này đợi rất lâu không nhận được tin nhắn của anh, Thịnh Ly cười thầm nhắn thêm: 【 Sao rồi? Lời ban nãy nói trong đoàn phim không tính nữa? 】

Lâu thật lâu.

Dư Trì đem số thẻ căn cước gửi đến.

Thịnh Ly cho rằng anh ít nhất sẽ nói thêm gì đó, ví dụ như mấy câu lạnh lùng giễu cợt, nên đợi thêm vài giây.

Dư Tiểu Trì: 【 Tôi xin nghỉ hai ngày, có chuyện cần về trường, sáng ngày 26 trở về. 】

_____

Chạng vạng tối ngày 25, Dư Trì vai đeo cặp sách màu đen bước ra từ chuỗi khách sạn cạnh trường. Nhìn thấy chiếc xe SUV quen thuộc đỗ bên đường, bước chân khựng lại. Ánh mắt anh đan xen phức tạp, sải bước đi tới mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

Thịnh Ly vừa tỉnh ngủ, ôm gối lười biếng hỏi: “Điền nguyện vọng xong rồi?”

“Vẫn chưa, họp bàn vài chuyện thôi.” Dư Trì nhìn cô từ kính chiếu hậu, “Chị muốn số thẻ căn cước của tôi, là để đặt vé máy bay?”

Thịnh Ly cười: “Không thì sao?”

Miệng đầy giả dối.

Dư Trì cười nhạo, trực tiếp phớt lờ cô.

Bởi vì vé máy bay tách ra đặt nên chỗ ngồi không gần nhau. Thịnh Ly ngồi vị trí cạnh cửa sổ, cách chỗ của Dư Trì một lối đi. Trên xe cô ngủ khá nhiều, lên máy bay không muốn ngủ nữa, cầm iPad xem phim.

Gần đây, cô lại tìm thấy bộ phim khác mà Dư Trì diễn qua hồi nhỏ. Tổng thời lượng xuất hiện không quá năm phút, có điều doanh thu phòng vé của phim không tốt, lượng xem ít ỏi, cô mất không ít công sức mới tìm ra.

Vị trí bên cạnh là một người phụ nữ trung niên ngoại quốc, đại khái không nhận ra cô.

Cô tháo khẩu trang xuống, nhìn về hướng Dư Trì.

Anh ngả người về sau, đầu tựa vào cửa sổ, mũ lưỡi trai màu đen che hơn nửa gương mặt, nhìn không rõ biểu tình.

Hẳn là đang ngủ.

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Dư Trì đem mũ cởi xuống, cô gái trẻ tuổi bên cạnh từ đầu đến cuối nhìn trộm anh không rời mắt.

Thịnh Ly bình thường đều sống ở Bắc Kinh, lần này trở về không có hành lý gì, chỉ đeo một chiếc túi.

Cô đội mũ tai bèo, vành mũ hạ thấp, đeo thêm khẩu trang che kín mặt.

Lúc xuống máy bay, Dư Trì cũng đội mũ lên lặng lẽ theo sau cô, cả hai thuận lợi tiến đến bãi đậu xe.

Dung Hoa nhìn thấy Dư Trì ở phía sau Thịnh Ly, suýt chút nữa bốc hoả. Cô kiềm chế nói: “Thịnh Ly, em điên rồi sao? Hai người cùng xuống máy bay, nếu bị người khác chụp lại sẽ viết thành thế nào?”

“Chú Lưu không phải là người sao?” Thịnh Ly liếc mắt nhìn Dư Trì, “Cậu ấy là trợ lý của em, đi cùng thì sao chứ?”

“Em đừng có giả ngây giả ngốc.” Dung Hoa lạnh lùng nhìn cô.

Thịnh Ly đem lý do cô đã sớm chuẩn bị ra: “Điểm thi đại học của Dư Trì chỉ kém thủ khoa thành phố một điểm, ngược lại sẽ không phiền phức, để cậu ấy đến Bắc Kinh xem trường học. Chị Dung, chị không cần dùng loại ánh mắt này nhìn bọn em. Bọn em rất trong sáng nha.”

Khoé miệng Dư Trì giật giật, châm chọc nghĩ, đúng là rất trong sáng.

Dung Hoa liếc qua Dư Trì, đại khái là quan sát gương mặt của anh, không nói gì.

Sau khi lên xe, Dung Hoa mới mở miệng: “Vậy Dư Trì, hai ngày này cậu tự mình dạo quanh tham quan Bắc Kinh xem sao. Nếu cần thiết, tôi có thể sắp xếp một người đi với cậu.”

Dư Trì ngồi bên tài xế, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không cần, tôi tự đi.”

Thịnh Ly ngồi đằng sau, ngẫm nghĩ một lát, lấy điện thoại nhắn tin Wechat cho Dư Trì.

Thịnh Ly: 【 Lần này đều là chi phí công tác, khách sạn cũng giúp cậu đặt rồi. 】

Thịnh Ly: 【 Lừa cậu tới Bắc Kinh, là lỗi của chị, đừng tức giận nữa được không? 】

Thịnh Ly: 【 Kỳ thật nếu như cậu thật sự không nguyện ý, lúc đó sẽ không cùng tôi đến sân bay. 】

Thịnh Ly: 【 Dư Tiểu Trì, để ý chị một chút? 】

Dư Trì lạnh lùng nhìn một loạt tin nhắn gửi đến như vũ bão của cô, bực dọc trả lời: 【 Còn nhắn nữa tôi liền chặn chị. 】

Thịnh Ly cau mày khẽ cười, nhẹ nhõm buông điên thoại xuống.

Khách sạn cô đặt cho Dư Trì cách nhà cô rất gần, trước tiên đưa Dư Trì về khách sạn, sau đó cô mới về nhà.

Hai ngày tiếp theo, Dung Hoa cùng Thịnh Ly đi quay quảng cáo, Thịnh Ly không có cơ hội gặp Dư Trì.

Chiều ngày 27, công việc quay chụp kết thúc, Dung Hoa nói: “Tối nay chị hẹn Cảnh Di Minh ăn tối ở nhà hàng Hào Trang, đạo diễn Hà Nguyên Nhậm cũng có mặt, em đi cùng chị đi.”