Chương 1-2

Edit: koreal92

Beta: koreal92

Địa điểm thi Đại học của Dư Trì được sắp xếp tại một trường cấp ba, cách bệnh viện rất xa, cổng trường đất chật người đông, xe cộ đỗ nhiều, ùn tắc nặng nề.

Hắn nộp bài sớm 15 phút, đi tới trạm xe, lên xe bus đến bệnh viện.

6 giờ 10, hắn đứng dưới lầu khu nội trụ, gọi điện cho mẹ.

Đầu dây bên kia, hỏi gì cũng không biết.

Thịnh Li ở phòng bệnh nào, không biết.

Phương thức liên lạc, cho dù của của trợ lí, cũng không biết.

Cách thức bồi thường, không biết.

"Người ta là đại minh tinh, dù chúng ta có hỏi phương thức liên lạc cũng sẽ không cho, sợ chúng ta làm lộ thông tin. Sao mà trách chúng ta được?" Đầu dây bên kia dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí nói, "Tiểu Trì à, chú con đã tìm hiểu qua, hiện tại giá trị bản thân của Thịnh Li rất cao, nếu như đòi tiền viện phí, thuốc men, nhà chúng ta không thể đền nổi, nếu không thì..."

"Không thì cái gì? Lại đem bán tôi một lần nữa?"

Dư Trì lạnh giọng ngắt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Nắng chiều vương trên cánh cửa đông người qua lại, sắc mặt hắn lạnh lẽo, đứng im bất động, cả người toát ra vẻ lạc lõng.

Một phút sau, Dư Trì bình tĩnh lại, xoay người bước vào trong.

Có lẽ vận khí của hắn không tệ lắm, tình cờ gặp được nhân viên giao đồ ăn trong thang máy. Nhân viên này mặc đồng phục của khách sạn, trên ngực cài bảng tên hình chữ nhật, tay cầm hộp cơm tinh xảo, đang chuẩn bị gọi điện thoại.

"Viên Viên tiểu thư, tôi hiện tại đang lên lầu, đã sắp tới rồi, cô có thể đến thang máy nhận cơm." Anh ta dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Dư Trì đứng phía sau, như làm gì xấu, hạ giọng khẩn trương, "Còn một chuyện, tôi, tôi có thể xin chữ kí của Li Li không?"

Li Li?

Thịnh Li sao?

Dư Trì nghiêng đầu, nhìn về phía nhân viên giao đồ ăn.

"Thật sao!"

"Thật cảm ơn, tôi rất hâm mộ cô ấy!"

Đinh—

Cửa thang máy mở ra, Dư Trì nắm chặt quai cặp sách, tay phải đút túi quần bước ra, đối diện đi tới một cô gái mũm mĩm với khuôn mặt tròn trịa, bước chân hắn hơi dừng.

Ánh mắt Viên Viên bị Dư Trì hấp dẫn, trong lòng cảm thán, đây là con trai nhà ai mà đẹp trai thế, cô nhìn thêm một lúc mới chạy tới nhận cơm hộp trong tay người giao hàng, đem tấm ảnh có kí tên trong tay đưa tới, cười nói, "Tôi đoán anh không mang theo giấy bút, cái này có được không?"

Là Thịnh Li kí tên lên poster "Giang Sơn Quyển", nhân viên giao hàng mừng rỡ nhận lấy rồi rời đi.

Dư Trì nhìn thoáng qua một góc tấm ảnh, xác định đây là trợ lí của Thịnh Li, đang muốn mở miệng, điện thoại của đối phương vang lên.

Là đoàn làm phim gọi tới.

Viên Viên bắt máy, đi về hướng phòng bệnh, vừa đẩy cửa phòng ra một chút, bước chân đột nhiên dừng lại, sợ hãi kêu lên: "Mọi người nói ai đến?"

Cùng lúc đó, Dư Trì đã đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "Chờ một chút."

Hai người nói cùng lúc, thanh âm cao vυ"t của Viên Viên hoàn toàn lấn át Dư Trì.

Thịnh Li cũng không nghe thấy tiếng của hắn, cô từ phòng vệ sinh bước ra, "Ai đến cũng không được."

Một giây sau, Thịnh Li sửng sốt, mắt dinh chặt lấy chàng thiếu niên sau lưng Viên Viên.

Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean đen, dáng người cao ráo, vai trái đeo cặp sách, trên người mang theo khí chất sạch sẽ chỉ có ở thiếu niên.

Đã nhìn qua không ít kiểu đàn ông trong giới giải trí, bỗng bắt gặp nam sinh sạch sẽ tuấn tú, Thịnh Li cảm giác hai mắt như được gột rửa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Biểu cảm của chàng trai khẽ thay đổi.

Thịnh Li bỗng nhiên nhớ tới một chuyện...

Cô, không, đeo, khẩu, trang!

"Li Li, đoàn làm phim vừa mới..." Viên Viên nói được nửa câu, chậm chạp quay đầu lại, khϊếp sợ nhìn nam sinh không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, mờ mịt hỏi: "Cậu là... ai vậy?"

Ánh mắt Dư Trì đảo qua khuôn mặt Thịnh Li, thấp giọng mở miệng: "Dư Trì."

Thịnh Li: "..."

Cậu là ai?

Nói lại lần nữa!!!

Một giây sau, Viên Viên để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dư Trì, lại nhìn qua ánh mắt tràn ngập sát khí của Thịnh Li, chậm rãi đi lên một bước, nhỏ giọng nói: "Li Li, vừa rồi đoàn làm phim gọi điện tới, nói, nói... Dư Trì đến bệnh viện thăm chị." Sợ Thịnh Li không hiểu, cô hàm hồ đệm thêm một câu," Chính là tên khốn khϊếp kia."

Dư Trì nghe rất rõ ràng.

Hắn nhìn Thịnh Li mấy giây, một lần nữa trầm mặc mở miệng: "Tôi tới... hỏi về tiền thuốc men và viện phí."

"Cậu cảm thấy bồi thường tiền là xong?" Thịnh Li suýt chút không nén nổi lửa giận*, lạnh mặt chỉ tay vào hắn, "Viên Viên, tìm chỗ diệt khẩu tên khốn khϊếp này đi."

Viên Viên: "..."

Dư Trì: "..."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính vừa ra trận đã bị diệt khẩu.

Viên Viên à, cô tiêu rồi!

—————

vì sự năng suất này thì cả nhà iu cho tớ xin 1 ⭐️ nha nha

iu thương gấc nhìu ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)