Vô Vọng Sơn.
Nhà tranh vô danh.
Một nam tử cởi trần đang ngồi ở đó mài đao. Đó là một thanh đao rất dài, và cũng rất nặng, trọng lượng của thanh đao này có lẽ gấp đôi những thanh đao thường khác, nhưng nam tử đó sau khi mài xong liền tiện tay vung lên, lại có cảm giác thanh đao đó vô cùng mỏng nhẹ.
"Sư phụ." Một thiếu niên mặc áo vải đi vào viện, cung kính bái chào.
"Không phải đã nói không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta sao?" Nam tử trung niên trầm giọng nói.
"Lần này đệ tử đến, là có ba chuyện." Thiếu niên trầm giọng.
"Ba chuyện nói cùng một lúc à?" Nam tử trung niên nghi hoặc nói.
"Vừa nãy Bất Tạ về rồi." Thiếu niên do dự nói.
"Ồ? Nó về rồi, nhiệm vụ hoàn thành rồi? Sao lại không đến đây gặp ta?" Nam tử trung niên bỏ đao xuống, nhìn thiếu niên mặc áo vải.
Thiếu niên lắc đầu: "Hắn không nói gì về chuyện nhiệm vụ, chỉ để lại cái này." Thiếu niên lấy một viên đá từ trong lòng ra.
Nam tử trung niên khẽ híp mắt: "Ném qua đây."
Thiếu niên gật đầu, vung tay khiến viên đá đó bay về hướng nam tử trung niên. Nam tử trung niên ngẩng đầu, nhìn thấy vết đao trên viên đá, ông mạnh mẽ xoay người, rút trường đao bên cạnh, vung lên trời, chia viên đá đó làm hai phần.
"Nó và Tô Mộ Vũ đối chiến rồi? Đây là đao thứ tám mà nó lĩnh ngộ được?" Nam tử trung niên trầm giọng.
Thiếu niên lắc đầu: "Bất Tạ nói, đây chưa thật sự là đao thứ tám, hắn nói cho hắn thời gian mấy năm đi ngao du, sau khi có được đáp án hắn sẽ về."
Nam tử trung niên cau mày: "Người của Ám Hà mà cũng muốn ngao du giang hồ? Nó có phải điên rồi không? Nó đi mười ngày không về, Đề Hồn Điện đã không do dự mà phát thư tay truy sát nó rồi."
"Đây chính là chuyện thứ hai." Thiếu niên lấy một lá thư từ trong lòng ra, bước về phía trước giao cho nam tử trung niên, "Gia chủ gửi thư đến."
"Trên thư nói cái gì? Những lời nói nhảm của họ ta không muốn đọc, ngươi trực tiếp nói thẳng cho ta là được." Nghe nói đây là thư đến từ gia chủ Tạ gia, giọng nói của nam tử trung niên có thêm mấy phần không kiên nhẫn.
"Gia chủ nói, Tạ Bất Tạ phớt lờ nhiệm vụ, tự ý rời khỏi Ám Hà, là tội chết. Nhưng nếu sư phụ bằng lòng rời núi, đến thành Cửu Tiêu giúp một chút sức lực cho Tạ gia, vậy thì họ có thể đòi thư tay của Đề Hồn Điện tha tội chết cho Tạ Bất Tạ." Thiếu niên chậm rãi nói.
"Hừ, cái tên Tạ Bá tính toán hay thật. Bỏ cái nhỏ lấy cái lớn." Nam tử trung niên cười lạnh.
Thiếu niên sững sờ: "Vậy…sư phụ không đi ạ?"
Nam tử trung niên phất tay: "Không phải còn có chuyện thứ ba sao? Nói luôn đi."
"Chuyện thứ ba, là có một người đưa vật này đến." Thiếu niên lại lôi từ trong lòng ra một lá thư, ở giữa phong thư có hơi nhô lên, "Sau khi người đó để lại liền lập tức rời đi."
Nam tử trung niên nhìn thấy lá thư đó, ánh mắt đột nhiên sáng bừng, ông vươn tay nhận lấy lá thư vào trong tay mình, tay ông khẽ vung, lá thư liền biến thành bụi theo gió bay đi, chỉ để lại vật ở giữa phong thư, đang ở trong lòng bàn tay ông.
Thiếu niên áo vải cũng rất hiếu kỳ, nhịn không được bước về trước vài bước, nhìn xem vật đó rốt cuộc là gì.
Là một chiếc nhẫn được khảm bảo thạch màu lam.
Bảo thạch dưới ánh mặt trời, loé lên ánh sáng yêu dị chói mắt.
Bên trong Ám Hà báu vật nhiều vô kể, bảo thạch màu lam thế này trên đời cũng coi như thứ đồ chơi đáng tiền, nhưng ở trước mặt của người như Tạ Thất Đao, chiếc nhẫn kiểu này thật sự không có sức hấp dẫn lắm.
Nhưng thần sắc của Tạ Thất Đao lại ngưng trọng, ông cẩn thận từng chút cầm lấy chiếc nhẫn lên, sau đó ngắm dưới ánh sáng, nhìn thấy bên trong bảo thạch có khắc hai chữ.
"Bỉ ngạn." Nam tử trung niên chậm rãi đọc.
Thành Cửu Tiêu, đại viện Tô gia.
Tô Xương Hà nằm trên nóc nhà, trên miệng ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, ung dung thư thái phơi nắng.
"Ài, nếu biết đã bị thương sớm chút, không cần phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nằm phơi nắng rồi ngủ một giấc cảm giác thật tuyệt mà." Tô Xương Hà cười hihi nói.
"Ngươi thì nhàn nhã rồi, lại hại ta." Tô Mục Thu không biết từ khi nào xuất hiện sau lưng Tô Xương Hà.
"Mục Thu thúc tính cách trầm ổn, lại xuất thân từ tông môn, võ công hạng nhất, uy vọng rất cao, thích hợp làm chủ soái hơn ta! Chuyện tiếp theo đều dựa vào thúc." Tô Xương Hà ngáp một cái, "Đợi thương thế ta khỏi rồi, sẽ đến liều mạng vì Thu thúc."
Tô Mục Thu mở cây quạt xếp, chậm rãi phe phẩy: "Yên tâm đi, nhất định chờ được vết thương ngươi lành lại. Bởi vì sách lược hiện giờ của ta, chính là đợi."
"Sách lược lúc đó của ta cũng là đợi, sao lại bị lão gia dẫn người đến uy hϊếp?" Tô Xương Hà bất mãn nói.
"Bởi vì lúc đó Tạ gia, Mộ gia đều động thủ, chỉ có ngươi vẫn cứ ở đó bất động. Nhưng bây giờ không giống, Tạ gia và Mộ gia đều chịu trọng thương, còn đối với Tô gia chúng ta tràn ngập địch ý, nếu như chúng ta tùy tiện động thủ, rất có khả năng sẽ bị bọn họ liên thủ đối phó." Tô Mục Thu sâu kín nói.
Tô Xương Hà hơi nhướng mày: "Không cần lo lắng, lão gia nói rồi, sau này cả cái Ám Hà đều họ Tô."
"Trong trận đấu vây khốn đại gia trưởng và Chu Ảnh này, Mộ gia chết một thiếu chủ, Tạ gia chết một Tạ Phồn Hoa, bỏ đi một Tạ Bất Tạ, mà Tô gia chúng ta dường như không tổn hại chút gì, chợt nhìn lại, nhà thắng nhiều nhất chính là chúng ta. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thế cục bất lợi nhất hiện tại cũng là chúng ta." Tô Mục Thu ngẩng đầu nhìn mây trên trời, "Giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả, mà mục đích chính là khiến cả Ám Hà hỗn loạn, không có nhà nào thắng!"
"Ồ?" Ánh mắt Tô Xương Hà xẹt qua một tia sát khí, "Nhưng ai có năng lực này? Tuyết Nguyệt Thành? Vô Song Thành? Hay là vương gia tuyệt thế vô song của Thiên Khải Thành?"
"Ám Hà, thật sự quan trọng vậy sao? Đáng để vị vương gia kia ra tay? Ngươi cũng đừng xem trọng chúng ta quá." Tô Mục Thu cười nói.
"Ngoài bọn họ ra, còn có ai có năng lực này?" Tô Xương Hà hỏi ngược lại, "Mấy vị thành chủ bên trong Tuyết Nguyệt Thành coi như có chút giao tình với ta, hay là để ta đi hỏi bọn hỏi thử xem?"
"Nói chuyện với ngươi thú vị lắm. Ngươi nói trăm câu hết chín mươi chín câu là giả, chỉ có một câu là thật, nhưng câu nói thật đó lại có thể thay đổi rất nhiều." Tô Mục Thu bước về phía trước, "Nếu có người có thể nhìn thấu trận sương mù này, ta hy vọng đó là ngươi."
"Ta? Ta chỉ là một người vô danh thôi? Thu thúc coi trọng ta vậy à?" Tô Xương Hà híp mắt, cười như không cười nói.
Tô Mục Thu cười: "Quân tử chi trạch, tam thế nhi suy, ngũ thế nhi trảm. Ám Hà truyền thừa đến nay, nếu không có người vô danh các ngươi, sớm đã suy tàn rồi. Ta không phải đám người nông cạn kia. Nghỉ ngơi cho tốt, đợi lúc ngươi rút kiếm, để cho ta xem ánh kiếm của ngươi."