Chương 47: Xuân Phân (14)

Trong phòng, Bạch Hạc Hoài dùng một cây ngân châm ghim vào đầu của đại gia trưởng, sau khi đợi một lát lại lấy ra.

Ngân châm bị nhiễm thành màu trắng ngà, cùng lúc đó phát ra một mùi hương ngọt ngào, lại có mấy phần quái dị.

Bạch Hạc Hoài khẽ lắc đầu, thật ra ở lần thực hiện Di Hồn Đại Pháp lúc trước, ngoại trừ muốn thăm dò quá khứ của phụ thân, nàng thật sự cảm nhận độc tính của Tuyết Lạc Nhất Chi Mai trong mộng cảnh của đại gia trưởng. Cho nên tuy rằng nàng có giấu một phần mục đích của mình, nhưng cũng không hề lừa dối đại gia trưởng. Bên trong mộng cảnh, nàng thu hoạch được rất nhiều, nhưng đáng tiếc trên đường trì hoãn quá lâu, lúc này độc đã xâm nhập vào cốt tủy, sợ là thần tiên cũng không cứu được.

Nếu nói phương pháp, thì chỉ có một cách…

"Thần y, đại gia trưởng còn có thể cứu không?" Ông lão lưng gù nhìn thấy sắc mặt của Bạch Hạc Hoài, nhàn nhạt hỏi một câu.

Tô Triết đang đứng ở cửa khẽ nghiêng đầu, duỗi tay nắm chặt phật trượng.

"Có thể cứu, nhưng chỉ có thể kéo dài mạng sống thôi." Bạch Hạc Hoài khẽ cảm thán, "Mà phương pháp này, ta không thể dùng."

"Tại sao không thể dùng?" Ông lão lưng gù tiếp tục hỏi.

Bạch Hạc Hoài quay đầu lại nhìn ông: "Nếu dùng, ta sẽ chết."

Vòng vàng trên phật trượng run lên, Tô Triết lắc đầu: "Vậy thì không được."

Ông lão lưng gù trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi: "Là chỉ có thể là ngươi chết, hay là có thể đổi một người khác chết?"

Bên ngoài phòng, Tô Mộ Vũ đứng một mình ở Mộc Đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Hắn có hơi mệt rồi.

Ngày thường, lúc không có nhiệm vụ, hắn thường sẽ chọn một mình tìm một ngọn núi sâu không có người mà ở đó, không làm gì cả, chỉ nhìn trời nghe gió thổi, là có thể an nhiên mà qua một ngày. Có lúc cái tên thích nói nhiều kia sẽ mang một bầu rượu đến tìm hắn, nhưng vào lúc ấy cái tên đó cũng rất thức thời không nói chuyện để duy trì sự yên tĩnh, ngồi bên cạnh Tô Mộ Vũ cả ngày.

Đây là những khoảnh khắc hiếm hoi mà Tô Mộ Vũ cảm thấy vui vẻ.

Mà mấy ngày hôm nay, khoảnh khắc duy nhất hắn cảm thấy vui vẻ, chính là đoạn đường hắn đi cùng Tô Triết và Bạch Hạc Hoài đến đây.

Hắn có thể từ trong những câu nói nhìn như bình thường kia cảm nhận được niềm vui của hai cha con khi cửu biệt trùng phùng, nổi kích động và hạnh phúc, hắn nghĩ, có thể có được đoạn tình cảm như thế ở bên trong Ám Hà, thật sự rất khó.

Cảm giác vui vẻ đó rất nhanh đã biến mất, chính vào lúc Tô Mộ Vũ một lần nữa về đến Chu Sào, hiện thực hiện ra trước mắt hắn. Vài canh giờ đã trôi qua rồi, mà lời nói của Thìn Long vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Thủ lĩnh, năm đó gia nhập Ám Hà là vinh quang tột cùng, tại sao bây giờ chúng ta lại bị tộc nhân truy sát như một kẻ tội đồ như thế!"

Tô Mộ Vũ có nguyên tắc của hắn, cho nên hắn kiên trì đứng ở phía đối lập với gia tộc, thề chết bảo vệ đại gia trưởng. Nhưng người mà mười hai tiêu Chu Ảnh đi theo lại là hắn, là lựa chọn của hắn tạo nên tình cảnh hiện nay của bọn họ. Hắn có thể không để ý việc đối kháng với Tô gia, thậm chí sẵn lòng chĩa kiếm vào người bạn thân nhất đời này của mình, nhưng mười hai tiêu đi theo hắn cũng không thể quay đầu, bọn họ bị gia tộc từ bỏ, trở thành vong hồn bên trong Ám Hà không nơi để dựa vào.

"Khôi đại nhân." Giọng nói dịu dàng của một cô gái phát ra từ bên ngoài Mộc Đình, Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn, hắn nhìn thấy một cô gái đeo mặt nạ rắn, hắn gật đầu: "Là Tị Xà à."

"Làm phiền yên tĩnh của đại nhân rồi." Tị Xà chậm rãi bước vào, để vật trong tay lên ghế ở Mộc Đình, "Dù của đại nhân tối qua ta đã làm lại một cái mới, một lát Khôi đại nhân có thể thử một chút, nếu có chỗ không thuận tay thì lúc nào gọi ta cũng được." Nói xong, Tị Xà quay người định rời đi.

Tô Mộ Vũ vội vã gọi lại: "Tị Xà, khoan hẵng đi."

Tị Xà dừng lại, khẽ nghiêng đầu: "Khôi đại nhân còn có chuyện gì khác muốn phân phó sao?"

"Thời gian ngươi gia nhập Chu Ảnh, hình như là ngắn nhất nhỉ." Tô Mộ Vũ hỏi.

Tị Xà gật đầu: "Tị Xà tiền nhiệm một năm trước đột nhiên mắc bệnh nặng ra đi, Khôi đại nhân đã chọn ta giữa nhiều người."

"Đúng vậy, nếu lúc đó ta không chọn ngươi, thì hôm nay ngươi đã không bị cuốn vào trận tranh đấu này, hôm nay nghĩ lại, là ta liên lụy ngươi." Tô Mộ Vũ nhẹ giọng nói.

"Khôi đại nhân." Tị Xà bỗng nhiên xoay người lại, "Ta muốn hỏi người một vấn đề."

Tô Mộ Tử sững sờ: "Ngươi cứ hỏi đi."

Tị Xà bước về phía trước một bước: "Ám Hà chúng ta là người xấu sao?"

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, mọi người đều ngầm hiểu vấn đề này là một cấm kỵ của Ám Hà, hắn do dự một chút, vẫn là không trả lời.

"Ám Hà, thế nhân nghe đến tên chúng ta giống như gặp ác quỷ, trong triều đường hay ngoài giang hồ, biết bao nhiêu người đã kết thù oán với chúng ta, biết bao nhiêu người muốn gϊếŧ chúng ta. Chúng ta là người xấu sao? Đương nhiên là phải!" Giọng nói của Tị Xà lúc nãy còn dịu dàng, nay đã tăng thêm vài phần giận dữ, "Nhận tiền gϊếŧ người, không hỏi nguyên nhân, mỗi người trong chúng ta đều vác trên lưng quá nhiều vong hồn, người như vậy, sao có thể không được gọi là người xấu chứ?"

Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu, vẫn là không nói gì.

"Nhưng là ai, vừa sinh ra đã sẵn lòng làm người xấu đâu? Nhưng ta xuất thân từ Ám Hà Mộ gia, từ khi ta có ký ức, đã được học làm thế nào để gϊếŧ người. Khôi đại nhân là người vô danh, người được Ám Hà thu dưỡng, người không đi gϊếŧ người thì sẽ bị Ám Hà xoá đi. Chúng ta đều là người không có sự lựa chọn, chúng ta đều là người xấu xa nhất thế gian. Cuộc sống hai mươi năm trước của ta, mỗi phút giây ta đều muốn kết liễu tính mạng mình, kết thúc một đời đầy tội ác. Nhưng mà Khôi đại nhân, người không giống vậy!" Tị Xà kích động nói, "Ta cứ nghĩ gia nhập Chu Ảnh, chẳng qua chỉ là tiếp tục cơn ác mộng này thôi, nhưng Khôi đại nhân, người là người duy nhất trong lòng chứa thiện niệm, trong tim còn có ánh sáng mà ta gặp trong Ám Hà! Người nói gia nhập Chu Ảnh, đao cầm trên tay không để gϊếŧ chóc, mà là để bảo vệ, vì vậy ta sẵn lòng, vì bảo vệ mà chết."

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: "Cho dù người mà ngươi bảo vệ là người nắm giữ con đường ác độc mà ngươi không thích?"

"Không, người ta bảo vệ là Khôi đại nhân." Tị Xà cười, "Ta nghĩ bọn Thìn Long cũng nghĩ như vậy."

Tô Mộ Vũ nhìn dù giấy trên ghế, khẽ nói: "Vậy ta phải bảo vệ cái gì đây?"

"Không có ai sinh ra là người xấu, mà cho dù trở thành người xấu, thì trong lòng vẫn thích là một người thiện lương. Khôi đại nhân, nếu Ám Hà mãi mãi không thể xua tan đêm tối, vậy thì người chính là ánh sáng đầu tiên mà ta gặp được." Tị Xà chậm rãi nói, "Khôi đại nhân, nếu đại gia trưởng chết rồi, xin người cầm lấy Miên Long Kiếm, tiếp nhận vị trí đại gia trưởng!"

"Xin Khôi đại nhân cầm lấy Miên Long Kiếm, tiếp nhận vị trí đại gia trưởng." Những người Chu Ảnh còn lại cũng bước ra từ trong bóng tối, quỳ một chân trên đất, bái ở bên ngoài Mộc Đình.

Trong lòng Tô Mộ Vũ có hơi xúc động, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn đứng dậy đỡ lấy Tị Xà đang quỳ gần hắn: "Ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ đưa các ngươi về nhà."

"Tự do về nhà một cách vinh quang!"