Chương 40: Xuân Phân (7)

"Ta chưa dùng Thập Bát Kiếm Trận, ngươi đã thua rồi." Tô Mộ Vũ không tiếp tục nói về chuyện Vô Kiếm Thành, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Mộ Bạch sững sờ, sau đó cười lạnh, tay khẽ vung lên, điều khiển cỗ khôi lỗi còn lại tiến về trước mấy bước, vung kiếm chặn trước mặt hắn. Sau đó chỉ thấy vài cái bóng màu trắng đáp xuống, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, thần sắc của Tô Mộ Vũ có hơi ngưng trọng, những người này không ngoài dự đoán đều là sát thủ hàng đầu có tiếng tăm của Mộ gia. Trong lúc suy tư, hắn cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh thổi tới, Tô Mộ Vũ vội vàng nghiêng người, một đồng tiền lướt qua đầu hắn, bay về phía Mộ Bạch. Mộ Bạch vung tay lên, cỗ khôi lỗi kia bước về trước, vung kiếm đánh bay đồng tiền.

Mộ Thanh Dương mặc đạo bào đáp xuống đất, bắt lấy đồng tiền đó, cười nói: "Mặt hoa đào, là đại cát."

Mộ Bạch trầm giọng: "Thanh Dương, ngươi đến trễ rồi."

"Xin lỗi xin lỗi, trận sát chiến này không thể để Mộ Tuyết Vi nhìn thấy, ta lừa nàng ta đi khỏi cũng tốn không ít công sức." Mộ Thanh Dương thu đồng tiền lại, quay người nhìn Tô Mộ Vũ, "Khôi đại nhân, dạo này có khoẻ không?"

"Là ngươi." Tô Mộ Vũ khẽ xoay kiếm, lúc vẫn chưa trở thành Khôi, Tô Xương Hà có nói với hắn về cái tên đạo sĩ giả của Mộ gia này, nói tên đạo sĩ này nhìn qua thì như chơi bời lêu lổng, nhưng trên thực tế thực lực của hắn thâm sâu không thể đoán.

Mộ Thanh Dương khẽ nhướng mày: "Là ta? Hoá ra đại nhân biết ta à, vinh hạnh vinh hạnh."

Ánh mắt Tô Mộ Vũ nhìn qua những người này, trừ Mộ Bạch và Mộ Thanh Dương, còn có bảy sát thủ khác đến từ Mộ gia, nếu Tô Mộ Vũ không bị thương mà vẫn còn Thập Bát Kiếm Trận trong tay, thì vẫn có ba phần tự tin liều chết một phen, nhưng bây giờ trong tay chỉ còn lại một thanh kiếm, đối phó với một tên Mộ Thanh Dương đã tốn sức rồi…Tô Mộ Vũ rất nhanh đưa ra quyết định: dẫn đám người này đi, cho Bạch Hạc Hoài đang ở bên trong mật đạo một con đường sống.

"Con mẹ nó, tên nhóc Tô Xương Hà, không ra cái thứ gì cả." Một giọng nói tiếng phổ thông không chuẩn đột nhiên phát ra sau lưng bọn hắn.

Tô Mộ Vũ sững sờ, sau đó cười nói: "Triết thúc đến rồi à."

Người của Mộ gia đều dời ánh mắt qua đó, vốn dĩ gương mặt Mộ Bạch mang theo mấy phần đắc ý bỗng nhiên trở nên khó coi.

Tô gia Tô Triết, một người mà ai cũng không muốn chọc vào.

"Tên nhóc đó đi Chu Sào rồi, kêu lão tử đến đây canh chừng người, người cần trông chừng thì đến rồi, ai ngờ còn có thêm mấy tên quỷ của Mộ gia!" Tô Triết nặng nề cắm phật trượng lên đất, sau đó lôi trầu từ trong lòng ra, bỏ vào miệng nhai cho hả giận.

Mộ Bạch lạnh lùng nói: "Triết thúc nói vậy có ý gì?"

"Cho ngươi nói chuyện chưa?" Tô Triết lấy tẩu thuốc màu vàng bên eo, sau đó vung tay, vòng vàng trên phật trượng được đánh ra. Vòng vàng trực tiếp xuyên qua ngực của cỗ khôi lỗi cuối cùng, thế bay của nó vẫn chưa dừng, xoay tròn nhanh chóng khiến cho cỗ khôi lỗi kia nát vụn sau đó bay về lại trong tay Tô Triết. Tô Triết hững hờ cầm lấy rồi treo vòng vàng lên trên phật trượng.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, mang theo chút khinh thường cùng ngạo mạn.

"Để ta hút hơi thuốc, nghĩ chút chuyện." Tô Triết đốt thuốc lên, sau đó ung dung hút thuốc.

Sắc mặt Mộ Bạch càng ngày càng khó coi, hắn nắm chặt nắm đấm, nhưng không dám lên tiếng phản kháng. Tô Triết sớm đã không còn là Khôi, ông ấy xuất hiện ở đây không phải là vì cứu Tô Mộ Vũ, nếu đã như vậy, bọn họ không cần thiết phải xứng đột. Mộ Thanh Dương vẫn nghịch đồng tiền hoa đào nghe nói được truyền từ Triệu Ngọc Chân ở núi Thanh Thành, cười hihi nhìn Tô Triết, cũng không nói gì.

Trong không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Hiện tại người có sắc mặt tự nhiên nhất, chính là Tô Mộ Vũ vẫn luôn có sắc mặt không được tự nhiên lắm…

"Triết thúc, người vẫn là thích tạo ra bầu không khí "ta lợi hại lắm đó" kiểu này." Tuy rằng biết Tô Triết đến đây không phải để cứu mình, nhưng Tô Mộ Vũ vẫn thở dài một hơi, đi vào bước về phía Tô Triết.

"Không cần tạo, ta chính là rất lợi hại." Tô Triết chậm rãi phun một làn khói, nếu không phải tiếng phổ thông dở tệ đến không dám nhìn, thì nhìn vào đúng thật là một cao nhân rồi.

Bạch Hạc Hoài bên trong mật đạo nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đã đoán ra được người đến là ai. Tâm trạng nàng kích động, trong vô thức muốn xông ra ngoài, nhưng vài bước của Tô Mộ Vũ vừa đúng lúc cản nàng lại. Xem ra Tô Mộ Vũ tuy rằng không tin Bạch Hạc Hoài là con gái của Tô Triết, nhưng cũng sợ giữa bọn họ có ngọn nguồn gì, nếu Bạch Hạc Hoài đột nhiên xông ra ngoài, những người của Mộ gia cũng sẽ không đợi thêm nữa.

"Triết thúc muốn nghĩ chuyện gì thế?" Tô Mộ Vũ chậm rãi hỏi.

Thái độ của Tô Triết đối với Tô Mộ Vũ rõ ràng là ôn hoà hơn nhiều, không những không để ý hắn ngắt lời mình, còn kiên nhẫn trả lời hắn: "Ta đang nghĩ, làm sao có thể vừa không gϊếŧ ngươi mà vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ của lão gia."

"Sợ là có hơi khó." Tô Mộ Vũ nhẹ cảm thán.

"Đúng thật là có hơi khó,nhưng giữa hai người ta và ngươi, cũng coi như có chút tình nghĩa!" Tẩu thuốc trong tay Tô Triết đập nhẹ lên phật trượng, rơi ra chút tàn thuốc.

"Tình nghĩa mưu nghịch à?" Tô Mộ Vũ nhàn nhạt cười.

"Thần y đang ở đâu, ta gϊếŧ xong sẽ đi. Lại tặng thêm cho ngươi món quà, bảy tên quỷ này ta đuổi đi giúp ngươi." Tô Triết nhìn Tô Mộ Vũ.

"Nếu Tô Mộ Vũ nguyện ý giao thần y của Dược Vương Cốc ra đây, chúng ta cũng có thể rời khỏi đây." Mộ Bạch bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ta đang nói chuyện với huynh đệ Tô gia, ngươi nhiều lời cái gì?" Tô Triết cau mày, vung tẩu thuốc trong tay, vòng vàng lại bay ra ngoài.

"Đến hay lắm!" Mộ Thanh Dương nắm chặt đồng tiền hoa đào, phi người nhảy lên, trực tiếp đón lấy vòng vàng. Chỉ nghe âm thanh thanh thúy của tiếng kim loại va chạm vào nhau, đồng tiền hoa đào của Mộ Thanh Dương đυ.ng vào vòng vàng, Mộ Thanh Dương bị chấn kinh phải lùi về sau ba bước, mà vòng vàng lại bay về trên phật trượng, toàn bộ phát ra tiếng tinh tang.

"Ồ dô, bảy tên quỷ của Mộ gia còn có một tên có thể đánh này." Tô Triết hơi kinh ngạc.

Tay nắm chặt đồng tiền hoa đào của Mộ Thanh Dương khẽ run: "Nghe danh Triết thúc đã lâu, không thể đánh cũng phải vờ như có thể đánh."

Tô Triết hút xong hơi thuốc cuối cùng, nhìn Tô Mộ Vũ: "Có hơi khó xử lý rồi. Ngươi thấy thế nào?"

Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu: "Nguyện cùng Triết thúc đánh lui địch."

"Ồ?" Tô Triết nhếch miệng, "Ta không tin."

"Sau đó tính mạng của con, Triết thúc có thể lấy đi, chuyện của thần y Triết thúc không cần hỏi nhiều nữa. Lấy đầu của con, bên phía lão gia sẽ không làm khó Triết thúc nữa." Giọng điệu của Tô Mộ Vũ vô cùng thành khẩn, rất chân thành làm khoản giao dịch này.

"Ngươi là một sát thủ, không phải anh hùng." Tô Triết có hơi bất lực, "Xương Hà nói đúng, nếu não của ngươi giống với kiếm pháp thì tốt rồi."