Tô Mộ Vũ dẫn Bạch Hạc Hoài đi đến cuối mật đạo, phía trước là một cánh cửa bằng đá, Tô Mộ Vũ vận chân khí dùng lực đánh một chưởng, làm cho cửa đá mở ra, hắn cúi đầu nhìn Bạch Hạc Hoài nói: "Ta ra ngoài trước, cô nương ở đây đợi ta."
"Được." Bạch Hạc Hoài gật đầu.
Tô Mộ Vũ điểm chân, từ trong mật đạo nhảy ra ngoài, bên ngoài bây giờ vừa lúc mặt trời mọc, có một chút ánh sáng, Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, một ngôi đình cô độc dựng ở trước mặt. Tô Mộ Vũ nhận ra ngôi đình này, là Tam Lý Đình ở ngoài thành Cửu Tiêu, không ngờ mật đạo này lại sâu tới vậy, có thể từ bên trong Chu Sào thông tới ngoại thành. Bên trong ngôi đình đó vốn dĩ không có người, nhưng Tô Mộ Vũ vừa chớp mắt, lại phát hiện một bóng dáng màu trắng đứng ở đó.
Gặp ma rồi sao? Tô Mộ Vũ ngây người, sau đó mạnh mẽ xoay người lại, vung một kiếm. Chỉ nghe thấy tiếng máu thịt bị xé rách, một kiếm này của Tô Mộ Vũ trực tiếp đâm vào ngực của đối phương, nhưng người đó lại không phát ra chút âm thanh nào, mà tiếp tục vung kiếm trong tay, muốn lấy đầu Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ vội vàng lùi về sau, trường kiếm trong tay vung mạnh, chỉ nghe tiếng "đinh đinh đinh" của binh khí, trong nháy mắt hai người đã đấu mười mấy chiêu. Chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ rõ ràng tinh diệu hơn rất nhiều, giao thủ mười mấy chiêu, hắn đã làm đối phương bị thương mấy lần, bản thân hắn lại không chút đáng ngại, nhưng đối phương cho dù là bị thương bao nhiêu cũng không có phản ứng nào hết.
"Thuật khôi lỗi gϊếŧ người." Tô Mộ Vũ thấp giọng nói.
Người mặc áo trắng đứng trong đình cười nói: "Thuật khôi lỗi gϊếŧ người và Thập Bát Kiếm Trận của ngươi cũng giống nhau, chỉ khác ở chỗ ngươi khống chế kiếm còn ta thì khống chế người."
"Mộ Bạch." Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói một câu, "Sao ngươi lại biết lối ra của mật đạo?"
"Ngươi quên rồi sao, mỗi một trận pháp bên trong Chu Sào, tất cả đều có sự phối hợp của Mộ gia, cho dù không cách nào quan sát toàn bộ, nhưng vẫn có tung tích có thể tìm mà." Người đứng ở đó, chính là Mộ Bạch, con trai của gia chủ Mộ gia Mộ Tử Trập, hắn sâu kín nói, "Ta đợi trận chiến này với ngươi đã lâu lắm rồi."
Tô Mộ Vũ nâng lên một cước, đạp khôi lỗi trước mặt ra xa, sau đó xoay người rút kiếm, đỡ lấy đòn tấn công của một khôi lỗi đột nhiên xuất hiện, hai khôi lỗi rất nhanh hợp thành thế tấn công, Tô Mộ Vũ ngã người về sau, tránh một đòn hung hiểm.
"Chỉ đáng tiếc Thập Bát Kiếm Trận của ngươi đã dùng rồi, hôm nay chỉ dựa vào một thanh kiếm, muốn thắng thuật khôi lỗi gϊếŧ người của ta, gần như là không có khả năng." Mộ Bạch ra vẻ tiếc rẻ thở dài, "Thật đáng tiếc quá, không thể cùng ngươi đánh một trận tận hứng."
Tô Mộ Vũ đối với sự khıêυ khí©h của Mộ Bạch không có chút cảm xúc nào, trường kiếm trong tay nhẹ vung lên, tuy một người đấu với hai khôi lỗi nhưng vẫn không hề yếu thế. Hắn châm chọc trả lời: "Nếu không phải ta đã dùng Thập Bát Kiếm Trận, sao ngươi lại dám đến đây đấu cùng ta chứ?"
Mộ Bạch khẽ híp mắt, sau đó cười lớn nói: "Hahaha, hiếm khi thấy ngươi nói mấy lời như vậy, ngày thường gặp ngươi, đến cảm xúc trên mặt còn không nhìn thấy. Xem ra ngươi thật sự gấp rồi, muốn dùng lời nói như thế để chọc giận ta?"
Tô Mộ Vũ hừ lạnh: "Cùng là cách dùng khôi lỗi, ngươi được học thuật khôi lỗi gϊếŧ người tinh diệu nhất Mộ gia, ta tái hiện lại Thập Bát Kiếm Trận của Tô gia, trong Ám Hà đối với việc suy đoán ta và ngươi ai mạnh ai yếu đã tồn tại nhiều năm rồi. Nhưng người cho rằng ta mạnh lại nhiều hơn, bởi vì ngươi chỉ là được dạy lại, mà ta là tự mình tái hiện. Ngươi biết, Mộ Tử Trập cũng biết, nhưng ta biết, thì cho dù là lão gia Tô gia ông ấy cũng chưa từng thấy qua."
"Khẩu khí lớn thật đấy!" Mộ Bạch vung tay, lại có một cỗ khôi lỗi từ trên không rơi xuống, đáp xuống trước mặt Tô Mộ Vũ, tuy rằng Tô Mộ Vũ đã kịp thời lùi lại, nhưng trước ngực vẫn bị chém một vết kiếm nhàn nhạt. Ba cỗ khôi lỗi đều dùng kiếm, tuy rằng về mặt kiếm pháp không cách nào so được với Tô Mộ Vũ, nhưng cũng đã có thực lực ngang với kiếm khách hàng đầu, mà lúc ba cỗ khôi lỗi cùng ra tay, vốn dĩ kiếm pháp còn nhiều sơ hở giờ lại hỗ trợ lẫn nhau, bỗng chốc trở nên không chút kẽ hở.
"Ba người thành trận?" Kiếm mảnh trong tay Tô Mộ Vũ tăng tốc đâm ra, như những hạt mưa nhỏ bé mà dày đặc, lúc nãy còn có ưu thế, nhưng từ khi cỗ khôi lỗi thứ ba xuất hiện lại không còn sót lại chút gì.
Bên trong mật đạo, Bạch Hạc Hoài nghe thấy âm thanh của binh khí va chạm, có hơi lo lắng. Tuy rằng lúc nãy Tô Mộ Vũ có nghỉ ngơi được một chút, nhưng vết đao lưu lại lúc đối chiến với Tạ Bất Tạ chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ lại gặp phải kẻ địch mạnh, sợ là khó mà chống đỡ. Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết định.
Mà bên trên, sau khi Tô Mộ Vũ đã đối chiến trăm chiêu, trên người đã có nhiều hơn ba vết thương, nhưng hắn cũng đã thăm dò kỹ càng kiếm pháp của ba cỗ khôi lỗi. Hắn vừa vung kiếm vừa nói: "Khôi lỗi thuật của ngươi không cách nào khiến chúng nó dùng tâm mà sử dụng kiếm, ba cỗ khôi lỗi chỉ biết kiếm pháp cố định, một cỗ dùng Trảm Hoài Kiếm của Tạ gia, chủ yếu tấn công, một cỗ dùng Thu Phong Lạc của Tô gia, chủ yếu phòng thủ, còn một cỗ dùng kiếm pháp tay áo hoá thành kiếm Bạch Tụ Kiếm của Mộ gia, chủ yếu đánh lén. Ba cỗ khôi lỗi hợp thành kiếm trận, cộng thêm bọn chúng không cách nào gϊếŧ chết được, gần như không thể tấn công."
Mộ Bạch khẽ cau mày: "Không hổ là Chấp Tán Quỷ, có thể trong thời gian ngắn ngủi nhìn ra được kiếm trận thuật khôi lỗi gϊếŧ người của ta, vậy càng không thể giữ ngươi lại rồi. Chỉ là ngươi có thể nhìn ra thì đã sao, đợi ngươi nghĩ ra cách phá giải trận pháp, thì ngươi đã chết rồi."
"Kiếm pháp là vật chết, nhưng kiếm khách là vật sống. Khôi lỗi dùng kiếm chết, kiếm pháp có tinh diệu thế nào cũng có thể phá giải." Tô Mộ Vũ thở một hơi, "Hầu như chính là lúc này." Chỉ thấy hắn thả người nhảy lên, vọt đến sau lưng khôi lỗi phòng thủ dùng Thu Phong Lạc, khôi lỗi dùng Bạch Tụ Kiếm chuyên đánh lén đâm một kiếm vào khôi lỗi trước mặt Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ khẽ cười, xoay người đối diện với khôi lỗi dùng Trảm Hoài Kiếm.
Trong nháy mắt đánh ra ba lần kiếm. Trường kiếm trong tay khôi lỗi dùng Trảm Hoài Kiếm bị Tô Mộ Vũ đánh rơi, sau đó Tô Mộ Vũ lại vung một kiếm, trực tiếp trảm bay đầu khôi lỗi đó.
Tô Mộ Vũ xoay người, đối diện với khôi lỗi phòng thủ dùng Thu Phong Lạc, trường kiếm trong tay Tô Mộ Vũ thay đổi thế, đột nhiên trở nên vô cùng bá đạo, so với kiếm pháp, thậm chí có hơi hướng về đao pháp. Cũng là ba chiêu, trảm nát đầu của khôi lỗi đó.
Mộ Bạch kinh hãi thất sắc, tay phải kéo mạnh, kéo cỗ khôi lỗi cuối cùng quay về trong đình, hắn trầm giọng nói: "Ngươi làm cách nào tìm được cách phá giải nhanh như vậy?"
Tô Mộ Vũ thu kiếm, thở hổn hển: "Ta từ một nơi nổi danh về kiếm mà đến, ở đó, có người chuyên môn nghiên cứu kiếm pháp trong thiên hạ, cũng có chuyên phá giải kiếm thuật trong thiên hạ, phá kiếm nhanh, phá kiếm công, phá kiếm thủ. Phụ thân ta từng nói, nếu không phải là kiếm tiên, ở trước mặt người khác, không có tư cách nói chữ "kiếm" này."
Mộ Bạch sững sờ: "Vô Kiếm Thành? Ngươi vậy mà lại xuất thân từ Vô Kiếm Thành!"