Xuân phân tiếng mưa nhẹ rơi, liễu nghiêng bờ gió mang khách về.
Mưa ngừng rồi.
Tô Xương Hà ở trong phòng thắp sáng một cây nến. Đêm nay đối với Ám Hà mà nói, là một đêm không yên bình, nhưng Tô Xương Hà thống lĩnh Tô gia hành động ngày hôm nay lại yên tĩnh ngồi bên trong khách trạm, hắn uống chút rượu, vốn dĩ đã hơi say, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, ngâm một giai điệu không biết tên là gì, mang theo một mùi vị tự nhiên. Nhưng tiếng mưa rơi dần thưa thớt, sau cùng cũng tạnh hẳn, tất cả những âm thanh bên ngoài cửa sổ trở về trạng thái yên lặng, ý say trên người hắn cũng vơi bớt.
"Nhàm chán." Dưới ánh sáng của ngọn nến, Tô Xương Hà nghịch ly rượu trên tay mình.
Một tiếng "bốp", cửa sổ bỗng nhiên bị vỡ, một cái vòng vàng bay vào. Tô Mộ Vũ vươn tay nắm chặt lấy vòng vàng, phía trên vòng vàng khắc một hàng chữ nhỏ, Tô Xương Hà dùng tay sờ, khẽ đọc: "Gia chủ có lệnh, lập tức xuất kích." Tô Xương Hà cười, ngón tay khẽ dùng lực, xoá sạch hàng chữ nhỏ đó, sau đó tay trái cầm lấy thanh chủy thủ, khẽ xoay một vòng, để lại hai chữ trên vòng vàng: Không thoả.
Sau đó hắn khẽ vung tay, đem vòng vàng đánh bay ra ngoài.
"Lão gia là một người lạnh lùng như thế, ở trước vị trí gia chủ vẫn là không giữ được bình tĩnh." Tô Xương Hà sâu kín nói.
Căn phòng kế bên, Mộ Vũ Mặc chậm rãi mở mắt, ánh sáng từ ngọn nến lập lòe, nàng nhìn về phía bóng dáng mơ hồ kia, cười: "Quả nhiên huynh vẫn không bỏ được ta."
"Ta và cô không thù không oán, không có lý do để gϊếŧ cô." Đường Liên Nguyệt ngồi trên ghế dài, chậm rãi uống trà.
"Đừng ngồi ở đó, nào, lại đây." Mộ Vũ Mặc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
"…" Đường Liên Nguyệt không cách nào trả lời.
Mộ Vũ Mặc nhìn một mảnh trời tối đen bên ngoài cửa sổ, đoán mò thời gian, sau đó vũ mị cười: "Sắc trời không còn sớm nữa, cùng nhau ngủ thôi."
"..." Đường Liên Nguyệt nhìn Mộ Vũ Mặc, lúc này nàng mới vừa trọng thương tỉnh lại, sắc mặt tiều tụy, đến cái vỗ tay lên giường lúc nãy cũng hao tổn khí lực, vậy mà vẫn nghịch ngợm như trước trêu đùa mình, nét quyến rũ kia bây giờ mang thêm ngữ khí yếu ớt do thương thế, dường như càng mê hoặc người ta. Còn cách nào khác nữa đây? Đường Liên Nguyệt chỉ có thể tiếp tục uống nước.
"Không ngủ cùng nhau sao? Ngày mai tỉnh lại, huynh phải rời đi rồi." Mộ Vũ Mặc lộ ra mấy phần tiếc nuối nói: "Thật ra á, huynh đừng nhìn ta như thế, trên miệng ta thích trêu trọc người khác nhưng ta chưa ngủ với nam nhân bao giờ đâu. Huynh đã ngủ với nữ nhân chưa?"
"..." Đường Liên Nguyệt rất muốn nói cái gì đó, ví dụ như nói vài câu tức giận mắng nàng giống lúc trước, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy bản thân thật dối trá, bởi vì lòng hắn vốn không muốn tức giận mắng nàng.
Mà thật sự…hắn có chút muốn ngủ cùng nàng.
Trong lúc Mộ Vũ Mặc còn đang ngủ, Đường Liên Nguyệt đã nhìn nàng rất lâu. Trong cuộc đời này của hắn, hắn đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho dù là ở Đường môn hay trên giang hồ, thậm chí là mỹ nữ như mây ở Thiên Khải Thành, người muốn gả cho hắn nhiều vô số kể, nhưng hắn vẫn luôn đơn độc một mình, đến mức bên trong Đường môn còn có lời đồn đại, Đường Liên Nguyệt chính là một tên đoạn tụ. Nhưng hắn chỉ là không quen tiếp xúc với người khác cho dù có là nam hay là nữ. Nhưng qua ngày hôm nay, khi chỉ có hắn và Mộ Vũ Mặc cùng sống dưới một mái hiên, một người đang ngủ ngon trên giường, người còn lại đứng dưới ánh đèn bảo vệ, dường như ở một khoảnh khắc nào đó hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút ấm áp len lỏi trong lòng mình.
Hai người cùng ở bên nhau là cảm giác thế này sao?
Dường như cũng không tệ.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhan sắc của Mộ Vũ Mặc thật sự cũng không tệ.
"Ta mệt rồi, không nói nhiều được, huynh muốn ngủ trên giường thì tự mình lại đây nằm đi. Ta ấy mà, không năn nỉ huynh nữa đâu, làm như ta thích huynh lắm vậy." Trong giọng nói của Mộ Vũ Mặc có mấy phần hờn dỗi, "Hai mươi năm nay, chỉ có người khác theo đuổi ta, làm gì có lúc ta lại phải theo đuổi người khác chứ."
"Ta, đi ra ngoài một lát." Đường Liên Nguyệt đứng dậy.
"Sao thế?" Mộ Vũ Mặc nghi hoặc.
"Uống nước nhiều quá." Đường Liên Nguyệt đẩy cửa bước ra ngoài.
Trên lối đi đen kịt, một người trẻ tuổi để hai sợi ria mép đứng dựa vào lan can, nghe thấy Đường Liên Nguyệt ra ngoài, hắn khẽ nghiêng đầu cười: "Nửa nhập gió sông, nửa nhập mây?"
"Từ lúc gặp ngươi ta đã thấy có vài phần quen thuộc, quả nhiên là ngươi đã thay đổi dung mạo." Đường Liên Nguyệt khẽ cau mày, "Sao lúc nãy không dám gặp ta, bây giờ lại chạy đến tìm ta?"
Tô Xương Hà sờ hai sợi ria mép của mình: "Lúc không nên gặp thì tránh, lúc muốn gặp thì tự nhiên sẽ gặp thôi."
"Người trong phòng là người của Ám Hà các ngươi, nếu ngươi đã tới rồi, vậy thì giao người lại cho ngươi, người ta muốn gϊếŧ chỉ có đại gia trưởng, những người khác thuộc Ám Hà không liên quan đến ta, tranh đấu giữa các ngươi cũng không liên quan đến ta." Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói.
"Người trong phòng là hộ vệ của đại gia trưởng, mà mục tiêu lần này của ta là khiến đại gia trưởng chết, ngươi giao nàng cho ta, vậy thì ta chỉ có thể gϊếŧ nàng thôi." Trong tay Tô Xương Hà loé lên hàn quang, thả người nhảy lên lướt qua người của Đường Liên Nguyệt, trực tiếp xông vào phòng của Mộ Vũ Mặc.
"Sao nhanh vậy? Bộ ngươi đi vệ sinh ngay cửa luôn hả?" Mộ Vũ Mặc mở mắt, lại nhìn thấy gương mặt thiếu đòn quen thuộc, "Xương Hà?"
Tô Xương Hà nhấc chủy thủ trong tay lên vung xuống: "Là ta!"
"Huynh điên hả?" Mộ Vũ Mặc kinh hãi nói.
Chỉ nghe một tiếng "đinh", một lưỡi đao nhỏ trong suốt ngăn cản Tô Xương Hà.
"Ồ? Xem ra ngươi đối với đệ nhất mỹ nữ của Ám Hà bọn ta có mấy phần thương tiếc nhỉ." Tô Xương Hà thu chủy thủ lại, lùi về sau một bước.
Đường Liên Nguyệt khẽ cau mày: "Cho nên ngươi cố ý thăm dò ta?"
"Rốt cuộc Thốn Chỉ Kiếm của ta lợi hại hơn, hay Chỉ Tiêm Nhận của ngươi trí mạng hơn, quả thật ta rất muốn biết đáp án." Tô Xương Hà cười, thu lại chủy thủ, "Chẳng qua hôm nay không phải là một thời điểm tốt. Vũ Mặc, muội chọn đứng về phía của Tô Mộ Vũ sao?"
"Ta không đứng về phía ai hết, ta chỉ muốn ngủ ở đây, các huynh đừng đến làm phiền ta." Trong giọng nói của Mộ Vũ Mặc mang theo mấy phần làm nũng.
"Trong lòng của muội, vẫn là Tô Mộ Vũ quan trọng hơn một chút, nếu không muội sẽ không giúp hắn ngăn cản cái tên nguy hiểm nhất Đường môn này rồi." Tô Xương Hà khẽ thở dài.
Tô Mộ Vũ? Trong lòng Đường Liên Nguyệt khẽ động.
"Huynh đừng có nói bậy." Mộ Vũ Mặc cười, "Ta thích Đường công tử, cho nên mới bám theo Đường công tử chứ bộ."
"Phải không. Mấy năm trước muội còn nói muốn gả cho Tô Mộ Vũ đấy, nữ nhân mà, quả nhiên là thay đổi nhanh chóng." Tô Xương Hà đi đến bên cạnh cửa sổ, "Huyền Vũ Sứ, nếu ngươi thật sự thương tiếc muội muội này của ta, vậy thì ở đây bảo vệ muội ấy mấy ngày đi. Thành Cửu Tiêu sắp thay đổi rồi, đầu của đại gia trưởng, ta thay ngươi lấy về."
"Ta…" Đường Liên Nguyệt muốn từ chối, nhưng Tô Xương Hà không cho hắn cơ hội, hắn đẩy cửa sổ nhảy xuống, đứng dưới con đường lớn rộng rãi không người.
Mưa ngừng gió lạnh, đêm khuya không người.
Một cái vòng vàng từ trên trời rơi xuống, xông về phía trán của Tô Xương Hà, Tô Xương Hà thuận tay đánh vòng vàng quay về.
"Triết thúc, làm việc thôi."