"Đi?" Một thanh phi đao lướt qua trán của Tạ Bất Tạ, đính ở trước mặt hắn, "Khó lắm mới kiếm được một con nhện đi lạc, cứ thế bị ngươi gϊếŧ mất rồi?"
Tạ Bất Tạ xoay người, ngẩng đầu, nhìn thấy một cô nương đang đứng trên mái hiên. Cô gái mặc một bộ quần áo màu bạc có chất liệu đặc biệt, đeo một đôi găng tay tơ màu trắng, dùng lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, con ngươi màu xám tro, khác với người bình thường. Tạ Bất Tạ khẽ cau mày: "Ngươi là ai?"
"Mộ gia Mộ Tuyết Vi, được biết đến là Độc Hoa, toàn thân cô ta đều có độc, chỉ cần dính một chút nhất định sẽ chết, đứng xa cô ta một chút." Nam tử mặc trường bào chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Bất Tạ, ngẩng đầu, "Mộ gia chỉ phái mình ngươi đến à?"
"Có ta còn không đủ sao?" Mộ Tuyết Vi điểm chân, chầm chậm rơi xuống đất, sau đó xông về phía hai người vung tay áo, một làn sương mù tấn công về phía bọn họ
"Tránh ra." Nam tử mặc trường bào quát khẽ.
"Không!" Tạ Bất Tạ vung Long Nha Đao trong tay, đánh tan làn sương mù kia.
Mộ Tuyết Vi cười lạnh: "Đao pháp của ngươi không tồi, chỉ đáng tiếc…"
"Đáng tiếc cái gì." Nam tử mặc trường bào nhếch miệng, phất tay áo, cửa sổ của căn tiệm cũ bên cạnh bỗng nhiên mở ra, hai cái Khiên Cơ Nỗ nhắm về phía Mộ Tuyết Vi.
"Hắn là Tạ gia Tạ Khiên Cơ, là người mạnh nhất về cơ quan trận pháp của Tạ gia thế hệ này, từ lúc ngươi đứng xuống đất, hắn đã dẫn ngươi đến chỗ này." Một nam tử mặc đạo bào chậm rãi ung dung từ đầu phố bên kia bước ra, "Lần này mọi người đều có chung mục đích, cần gì phải đánh nhau đâu chứ."
"Chính là bởi vì lần này có chung mục đích, cho nên mới không thể không tranh phong, dù sao qua hai ngày nữa, cũng phải đem tính mạng giao cho đối phương rồi." Mộ Tuyết Vi trầm giọng.
"Hahaha, nha đầu nhà ngươi cũng có chút thú vị đấy, lời nói cứ như thoại của tiểu thuyết ấy." Tạ Khiên Cơ phất tay áo, hai cửa sổ cùng lúc đóng lại.
Nam tử mặc đạo bào đi đến bên cạnh Mộ Tuyết Vi, cười nói: "Thì vốn dĩ đây là thoại của tiểu thuyết mà, chương chín của bộ [Lạc Dương Phong Vân Thư], trận chiến tuyệt sát.
"Mộ Thanh Dương, ngươi chính là cái tên đạo sĩ biết tính quẻ của Mộ gia à?" Tạ Khiên Cơ nhìn nam tử mặc đạo bào, híp mắt.
"Đúng vậy, vậy để ta bói một quẻ xem chuyến này là hung hay cát." Mộ Thanh Dương lấy đồng tiền từ trong ngực, mặt trước in một thanh Đào Hoa Kiếm, mặc sau in một đoá hoa đào.
"Đây là tiền gì vậy?" Tạ Khiên Cơ hỏi.
"Đồng hoa đào, nghe nói là do vị kiếm tiên Triệu Ngọc Chân của núi Thanh Thành làm ra, ta nhờ người lấy cho ta một đồng, Đào Hoa Kiếm là quẻ hung, hoa đào là quẻ cát." Mộ Thanh Dương tung đồng tiền, chỉ thấy đồng tiền xoay trên không trung một vòng, sau đó rơi xuống bàn tay của Mộ Thanh Dương, hắn che lại, hỏi: "Các ngươi đoán xem?"
"Đây là tính quẻ à?" Tạ Khiên Cơ trợn mắt hốc mồm, "Lúc nhỏ ta cũng có thử vài lần xem khảo nghiệm có qua được không, cũng là tung đồng tiền kiểu này. Ngươi một thân đạo bào, tung đồng tiền của núi Thanh Thành, là coi như tính quẻ rồi á?"
"Ai da, đại đạo thì đơn giản mà!" Mộ Thanh Dương buông tay, liếc nhìn đồng tiền kia.
Kiếm gỗ đào.
"Quả nhiên ta là một đạo sĩ giả, không chuẩn không chuẩn." Mộ Thanh Dương thu đồng tiền lại, duỗi thẳng èo, "Đúng rồi, người đã đến đủ hết chưa?"
"Hắn chính là như vậy, không cần ngạc nhiên." Mộ Tuyết Vi sờ trán, dường như rất bất lực với người đồng đội này.
Tạ Khiên Cơ lần nữa đem hai tay bỏ vào trong tay áo, nhún vai: "Đối với tên đạo sĩ Mộ gia các ngươi, sớm đã được nghe đồn rồi."
Tạ Bất Tạ lúc này đột nhiên nắm chặt trường đao, ánh mắt nhìn trên đường, hắn trầm giọng nói: "Có người đến."
"Hahaha, không hổ là thanh đao tốt nhất của Tạ gia thế hệ này, trong bốn người, người phát hiện ra ta đầu tiên lại là ngươi." Một giọng nói mang theo mấy phần âm trầm bỗng nhiên cất lên, cửa của các cửa hàng trên phố trong chớp mắt mở ra rồi đóng lại, một bóng trắng xuyên qua, giọng nói lúc xa lúc gần, lúc có lúc không.
Ánh mắt của Tạ Bất Tạ căng thẳng nhìn theo chiếc bóng đó di chuyển, Mộ Tuyết Vi và Mộ Thanh Dương nhìn nhau, không có bất kỳ phản ứng nào, mà Tạ Khiên Cơ thì nhắm mắt lại, lựa chọn lắng nghe để cảm nhận vị trí của bóng trắng đó.
"Giả thần giả quỷ!" Tạ Bất Tạ xoay người, vung một đao về phía sau.
"Không tồi!" Người mặc áo trắng không biết đã xuất hiện sau lưng Tạ Bất Tạ khi nào, đúng lúc xuất chưởng đón thanh trường đao của Tạ Bất Tạ, trên tay hắn đeo một đôi găng tay bằng tơ vàng, trực tiếp nắm lấy trường đao, sau đó khẽ xoay người, Tạ Bất Tạ thuận thế xoay người theo, xoáy đao đánh về phía người mặc áo trắng. Người mặc áo trắng cười lạnh, điểm chân, thân hình bỗng nhiên biến mất. Đao của Tạ Bất Tạ chém vào không khí, sau đó xoay người lại, nhìn người mặc áo trắng đã đứng trên nóc nhà.
"Không cần đánh nữa, hắn là Mộ Bạch của Mộ gia." Tạ Khiên Cơ duỗi tay chặn Tạ Bất Tạ.
"Mộ Bạch, con trai của Mộ Tử Trập?" Tạ Bất Tạ sững sờ.
"To gan, ai cho phép ngươi gọi tên của gia chủ Mộ gia chúng ta." Mộ Tuyết Vi trách mắng.
"Không ngờ người Mộ gia phái đến lại là ngươi, rất có thành ý." Một cửa tiệm bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một nam tử gầy yếu đang ngồi bên trong.
"Mà thành ý của Tạ gia cũng tầm thường quá rồi, phái một tên sắp chết như ngươi đến." Mộ Bạch cười, "Tạ Phồn Hoa."
"Bởi vì sắp chết rồi, cho nên mới không sợ." Tạ Phồn Hoa khẽ ho khan, đứng dậy bước ra ngoài, "Bao nhiêu đây người, coi như chúng ta đến đủ rồi. Tạ gia, Tạ Phồn Hoa, Tạ Khiên Cơ, Tạ Bất Tạ."
Mộ Bạch từ trên nóc nhà bay xuống: "Mộ gia, Mộ Bạch, Mộ Thanh Dương, Mộ Tuyết Vi."
Tạ Phồn Hoa lấy khăn tay lau vết máu trên khoé miệng: "Sáu người chúng ta, ba ngày sau, phụ trách xé mạng nhện của Chu Sào kia."
Khách trạm Lạc Cửu Tiêu.
Tô Xương Hà mở cửa sổ, một trận gió xuân xen lẫn vài hạt mưa nhỏ thổi vào, hắn cười: "Thời tiết dễ chịu thật."
"Ngày hôm đó ở bên ngoài Chu Sào, động thủ là đao của Tạ gia, nhưng kết Thiên Võng Chi Trận là người của Mộ gia." Tô Triết chậm rãi nói.
"Đúng vậy, Tạ gia và Mộ gia liên thủ rồi, chỉ chừa lại Tô gia chúng ta, tứ cố vô thân." Tô Xương Hà nhàn nhạt cười, "Nhưng trận chiến này, chỉ có một nhà thắng, cho dù có liên thủ, tương lai vẫn phải đánh một trận sống chết."
Tô Triết sâu kín nói: "Ngươi thấy thế nào?"
"Con? Đương nhiên là cứ đứng nhìn rồi." Tô Xương Hà cười, "Cứ đứng xem một màn kịch. Triết thúc người cứ đợi xíu đi."
"Ta đợi, nhưng lão gia không đợi." Tô Triết trầm giọng nói.
"Cứ kệ ông ấy đi." Tô Xương Hà cười lạnh, "Muốn cầm chuôi Miên Long Kiếm, mà đến chút kiên nhẫn này cũng không có, vậy cho dù có ngồi lên được vị trí đó thì cũng chỉ chết sớm hơn mà thôi!"