Chương 25: Kinh Trập (9)

Trăng lặn trời mọc, lúc trời hửng sáng, một cơn mưa xuân lại yên lặng rơi xuống.

Thành Cửu Tiêu tuy là bắc thành, nhưng gặp phải thời tiết như thế này, cũng không tránh được đất vì thấm nước mưa mà trở nên lầy lội, Bạch Hạc Hoài ngồi trên lan can, ăn bánh gạo đặc sản của thành Cửu Tiêu mà ông lão lưng gù đã tặng ban sáng, ngẫm nghĩ lời mà Tô Mộ Vũ đã nói hôm qua, cúi đầu cười: "Nói cái gì mà bảo vệ ta thật tốt, bây giờ ta hét một tiếng, huynh có thể xuất hiện sao? Tô Mộ Vũ!"

"Bánh gạo của thành Cửu Tiêu, mùi vị thế nào?" Giọng nói thanh lãnh của Tô Mộ Vũ đột nhiên phát ra từ bên trái nàng, nàng giật mình quay đầu lại, mới phát hiện Tô Mộ Vũ đang cầm dù đứng ở đó.

"Dọa…dọa ta giật mình, huynh ở đây từ khi nào vậy?" Bạch Hạc Hoài hỏi.

"Ta đã nói sẽ bảo vệ cô nương thật tốt, tất nhiên sẽ không lừa cô." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt cười.

Bạch Hạc Hoài hiếm thấy Tô Mộ Vũ cười, ngây người một lát, sau đó quay đầu lại: "Bánh gạo này so với bánh quế của Giang Nam kém xa rồi, nhưng miễn cưỡng cũng coi như ăn được. Đúng rồi, Tô Mộ Vũ, ta đã nghĩ ra cách trị khỏi cho đại gia trưởng, chỉ là…"

"Cứ nói đi, không sao." Tô Mộ Vũ trực tiếp trả lời.

"Phải thêm tiền!" Bạch Hạc Hoài giơ hai ngón tay lên, quơ qua quơ lại.

Tô Mộ Vũ bất lực lắc đầu: "Nghe nói thần y tế thế cứu nhân, sao cô lại là một thần y để tiền vào trong mắt vậy?"

"Chỉ có kiếm tiền mới có thể sống không lo nghĩ, mới có thể chuyên tâm nghiên cứu y thuật được, bản thân ăn không no còn trông chờ vào việc uống thuốc để trường sinh bất lão chắc?" Bạch Hạc Hoài phản bác.

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: "Dược vương Tân Bách Thảo, y thuật thiên hạ vô song, lại chưa từng nghe ông ấy là một người tham tiền."

"Bộ ở đây là Dược Vương Cốc sao?" Bạch Hạc Hoài hỏi.

Tô Mộ Vũ lắc đầu: "Không phải."

"Vậy ta là Tân Bách Thảo sao?" Bạch Hạc Hoài lại hỏi.

Tô Mộ Vũ tiếp tục lắc đầu: "Tất nhiên cũng không phải."

Bạch Hạc Hoài giơ nắm đấm: "Thêm tiền!"

Tô Mộ Vũ thu dù giấy, đi đến trước mặt Bạch Hạc Hoài: "Không biết thần y cần thêm bao nhiêu tiền?"

"Ta muốn ngôi viện này." Bạch Hạc Hoài gõ gõ lan can, "Sau khi mọi việc hoàn thành, tặng Chu Sào này cho ta!"

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày: "Cô muốn nơi này làm gì?"

"Nơi này có nhiều cơ quan, ta thấy an toàn, thân phận ta giấu bấy lâu nay đã bị lộ rồi, sau này cũng phải tìm một nơi an toàn để mở dược phủ chứ? Nếu không ngày nào cũng bị sát thủ các huynh truy sát." Bạch Hạc Hoài cắn một miếng bánh gạo, "Một câu thôi, được hay không được?"

"Thành Cửu Tiêu là bắc thành, bánh gạo ở đây cũng không ngon, sợ cô nương ở không quen thôi. Nếu chuyện này xong xuôi, ta sẽ sửa Bạch Dược Phủ của cô nương ở Giang Nam thành Chu Sào, thần y thấy vậy có được không?" Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Ánh mắt Bạch Hạc Hoài sáng lên: "Còn có chuyện tốt vậy sao, thành giao thành giao."

Tô Mộ Vũ gật đầu: "Vậy cứ thế nhé."

"À đúng rồi, Sửu Ngưu đi đâu rồi nhỉ?" Bạch Hạc Hoài nghi hoặc, "Cả buổi sáng không thấy hắn đâu."

"Sửu Ngưu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi." Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói, "Tạm thời cô nương không gặp được hắn nữa."

"Ò." Bạch Hạc Hoài gật đầu, không hỏi tiếp.

Mà lúc này, trên một đường phố vắng vẻ không một bóng người ở trong thành Cửu Tiêu, Sửu Ngưu đang bị một thanh đao ấn xuống đất.

Thân đao dài hẹp nhưng nặng nề, cong như vầng trăng khuyết, trên đao có khắc một con rồng dài.

Là một thanh đao được phỏng chế theo thượng cổ tam đại tà đao, Long Nha Đao.

"Ôi ôi, đây chẳng phải là Sửu Ngưu sao? Đường đường là Sửu Ngưu của mười hai tiêu, sao lại ở trong thành loạng choạng nửa ngày muốn chạy đi vậy?" Một nam tử mặc trường bào hai tay đang khép vào trong tay áo, lười biếng dựa vào cửa của một cửa hàng bị bỏ hoang bên cạnh, nhìn Sửu Ngưu trên đất mà châm chọc.

"Các ngươi là người của Tạ gia." Sửu Ngưu quát khẽ.

"Đúng đó. Nhưng có lẽ ngươi chưa từng gặp bọn ta, còn ta thì gặp ngươi rồi, vào cái ngày ngươi trở thành một trong mười hai tiêu, ta đã đến xem lễ, ngươi đeo mặt nạ lên, thề rằng đời này trung thành với đại gia trưởng. Hôm nay mặt nạ đã hủy, còn muốn trốn khỏi Chu Sào, ngươi phản bội đại gia trưởng rồi sao?" Nam tử mặc trường bào sâu kín nói.

"Liên quan gì đến ngươi!" Sửu Ngưu muốn thoát ra, nhưng thanh Long Nha Đao lại ấn xuống thêm một tấc.

"Đừng nhúc nhích." Người cầm đao trầm giọng nói.

"Hắn kêu ngươi đừng nhúc nhích, là thật sự muốn khuyên ngươi không nên nhúc nhích, người anh em này của ta, tuy rằng nhìn qua có hơi ngu ngơ, nhưng đao pháp lại lợi hại hơn ai hết, lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đấy." Nam tử mặc trường bào nhún vai, "Vẽ cơ quan bên trong Chu Sào cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

"Ngươi nằm mơ đi." Sửu Ngưu bỗng nhiên vỗ mạnh lên đất, cả người vọt lên trên mái hiên bên cạnh.

"Đánh hắn xuống đây." Nam tử mặc trường bào không kiên nhẫn phất tay áo.

"Được." Người cầm đao bổ mạnh về phía trên, đánh vỡ nát một nửa mái hiên, Sửu Ngưu điểm chân, lùi về sau ba bước, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng vừa mới xoay người, thanh Long Nha Đao không biết từ khi nào đã ở đấy, lần nữa đánh hắn ngã xuống.

Ở trong mười hai tiêu, bởi vì tính cách trầm ổn của Sửu Ngưu mà Tô Mộ Vũ thường hay giao cho hắn nhiệm vụ trù tính toàn cục, nếu chỉ luận về võ công, hắn là người yếu nhất mười hai tiêu, nhưng năm đó hắn có thể được chọn là một thành viên của Chu Ảnh, là bởi vì hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất trong ba nhà. Bị một thanh Long Nha Đao ép đến phải lùi bước như thế này, Sửu Ngưu đúng là không ngờ tới.

"Ngươi là ai, trước giờ ta chưa từng nghe nói Tạ gia có một thanh Long Nha Đao tốt như vậy." Sửu Ngưu vừa vung kiếm vừa quát khẽ.

"Đúng là ngươi chưa nghe qua thật, để đối phó với Chu Ảnh các ngươi, mỗi nhà đều tự bồi dưỡng cho mình một nhóm sát thủ tốt nhất, mỗi một người cũng không kém hơn tên Tô Mộ Vũ của các ngươi bao nhiêu." Nam tử mặc trường bào cười nói.

"Tô Mộ Vũ, ta muốn so kiếm với hắn." Người cầm đao đánh kiếm trong tay Sửu Ngưu bay ra ngoài, "Kiếm pháp của ngươi so với hắn thế nào?"

"Kiếm pháp của thủ lĩnh tất nhiên mạnh gấp trăm lần so với ta." Sửu Ngưu cả giận nói.

"Hy vọng ngươi không lừa ta." Người cầm đao lướt qua bên cạnh Sửu Ngưu, sau đó thu đao vào vỏ.

Nam tử mặc trường bào khẽ cau này, vội vã hỏi: "Sao ngươi lại gϊếŧ hắn rồi?"

"Hắn sẽ không nói đâu, ta có thể nhìn ra." Người cầm đao xoay người.

Sửu Ngưu nhìn máu từ ngực mình chảy ra, hắn khó khăn xoay người lại, nhìn người cầm đao trước mặt, chậm rãi hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Bất Tạ." Người cầm đao trả lời.

Sửu Ngưu nhíu mày, hắn không hiểu "Bất Tạ" có ý gì, nhưng hắn đã không kịp hỏi nữa, hắn ngã người về sau, nặng nề rơi xuống đất.

"Ta nói, tên của ta, là Bất Tạ." Người cầm đao tiếp tục nói, "Tạ gia, Tạ Bất Tạ."

Nam tử mặc trường bào đi đến bên cạnh thi thể của Sửu Ngưu, không kiên nhẫn đạp một cước lên thi thể, sau khi xác nhận Sửu Ngưu đã không còn thở, hắn lại đạp một cước vào Tạ Bất Tạ: "Cơ hội khó tìm, ngươi cứ vậy mà gϊếŧ rồi?"

"Hắn sẽ không nói đâu." Người cầm đao lại lập lại một lần, sau đó phối hợp quay người rời đi.