Chương 16: Vũ Thủy (15)

Mộ Tử Trập không chỉ là trưởng lão Mộ gia, mà còn là tổng giáo tập của người vô danh thế hệ này, cũng là người được chọn vào vị trí gia chủ Mộ gia đời tiếp theo. Mà Tô Mộ Vũ chẳng qua chỉ là người vô danh bước ra từ Luyện Lô, dựa vào năng lực của hắn cũng dám uy hϊếp Mộ Tử Trập?

Gia chủ Tô gia cuối cùng cũng không nhìn ngắm trời mây nữa, mà đột nhiên nắm chặt trường kiếm bên cạnh.

"Gia chủ, dù sao cũng chỉ là hai tên người vô danh, vì bọn chúng mà xung đột với Mộ gia, không đáng đâu." Trưởng lão Tô gia ngồi bên cạnh thấp giọng.

"Bây giờ ta chỉ cần động một ngón tay cũng có thể gϊếŧ được ngươi." Mộ Tử Trập nhìn Tô Mộ Vũ cười lạnh.

Tô Mộ Vũ hít sâu một hơi, hắn tất nhiên biết khoảng cách giữa mình và Mộ Tử Trập, nhưng được ăn cả ngã về không, hắn vẫn có một phần mười niềm tin, còn về chuyện sau khi gϊếŧ chết Mộ Tử Trập, hắn cũng không biết.

Hắn chỉ biết là, nếu muốn sống lâu thêm một chút, thì phải gϊếŧ chết người đang đứng trước mặt này!

"Dừng tay!" Một giọng nói già nua nhưng hùng hậu từ nơi xa truyền đến, tất cả mọi người đều kinh hãi, trừ các vị gia chủ ra thì ai nấy đều quỳ xuống, chắp tay hô lớn: "Đại gia trưởng!"

Một ông lão nắm gậy đầu rồng màu bạc có mấy vị sát thủ khôi ngô bảo vệ xung quanh chậm rãi bước về phía Mộ Tử Trập và Tô Mộ Vũ.

"Đại gia trưởng!" Mộ Tử Trập thu lại chân khí trên tay, cúi đầu.

Đại gia trưởng nhàn nhạt trả lời một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộ Vũ người đã nhiễm đầy máu, và Tô Xương Hà đang nằm thoi thóp trên đất, trầm giọng: "Trăm năm nay, ra khỏi Quỷ Khốc Uyên chỉ có thể là một người. Ngươi làm như vậy, là muốn khiêu chiến uy nghiêm của Ám Hà, hay là khiêu chiến uy nghiêm của ta?"

Tô Mộ Vũ nhìn đại gia trưởng, hắn biết địa vị của người này ở Ám Hà, cũng chỉ có ông mới cứu được mình, hắn cắn răn: "Nhưng cả hai bọn ta đều muốn sống tiếp."

"Ngươi nghĩ hai người các ngươi, đáng để Ám Hà phá vỡ quy tắc trăm năm sao?" Đại gia trưởng hỏi.

"Đáng!" Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói.

"Ồ?" Đại gia trưởng cười.

"Hai người bọn ta, trong vòng sáu năm sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất mà trăm năm Ám Hà mới tìm được!" Tô Mộ Vũ hét lớn, "Cả Ám Hà, đều sẽ vì bọn ta mà thay đổi!"

"Ngu ngốc!" Tô Xương Hà nằm trên đất mắng, "Lần này phải chết chung thật rồi!"

Mộ Tử Trập cười lạnh, ăn nói bừa bãi như thế trước mặt đại gia trưởng, cho dù là gia chủ Tô gia đồng ý ra mặt, sợ là cũng không cứu được nữa rồi.

"Trong ba nhà, ngươi muốn gia nhập nhà nào?" Đại gia trưởng im lặng giây lát rồi đột nhiên hỏi.

Mộ Tử Trập nghe vậy thì kinh ngạc, lập tức tiến về trước: "Đại gia trưởng, không được! Đừng nghe hắn nói bậy!"

"Quy tắc tồn tại, có thể phá vỡ. Ám Hà trăm năm nay, phá vỡ không ít quy tắc, nhưng điều kiện tiên quyết là người phá vỡ phải có thực lực. Hôm nay ta có thể phá quy tắc này, cũng đích thân tiến hành lễ ban tên cho ngươi, nếu như ngươi không làm được như ngươi nói, sáu năm sau, ta đích thân đến lấy mạng ngươi." Đại gia trưởng đánh Mộ Tử Trập sang một bên, "Chết trong tay ta, sẽ đau khổ hơn trong tay người khác gấp trăm lần."

"Đa tạ đại gia trưởng thành toàn. Ta và hắn, đều gia nhập Tô gia." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Đại gia trưởng xoay người lại, nhìn gia chủ Tô gia đang ngồi trên đài cao, Tô Tẫn Khôi đứng dậy, mở rộng hai tay: "Tô gia hoan nghênh hai người các ngươi gia nhập!"

"Có nghĩ sẽ lấy tên gì chưa?" Đại gia trưởng lại hỏi.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhìn đại gia trưởng: "Ta muốn được gọi là Tô Mộ Vũ."

"Vì sao thế?" Đại gia trưởng nhìn hắn mỉm cười.

"Hôm đó nhà ta bị diệt, ta được phụ thân bỏ vào thùng gỗ, thuận theo dòng nước trôi đến đây, hôm đó là buổi chiều muộn, rơi một trận mưa không lớn không nhỏ." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

"Là một cái tên không tồi." Đại gia trưởng lại đi về phía trước vài bước, nhìn Tô Xương Hà trên đất, cúi đầu hỏi: "Còn ngươi thì sao, muốn đặt tên gì?"

"Tô Xương Hà." Tô Xương Hà nghiến chặt răng nói.

"Tô Xương Hà." Đại gia trưởng xoay người, các hộ vệ bên cạnh mở dù đen, che cả người ông, hộ tống ông rời khỏi, "Là một cái tên rất dã tâm."

Đại gia trưởng cứ thế đi theo hộ vệ rời khỏi, Tô Mộ Vũ nhìn ông ấy, những người khác đều nhìn bóng lưng ông, đợi đại gia trưởng nói câu cuối cùng, chỉ khi ông nói câu đó, lễ ban tên mới tính là kết thúc. Nhưng đến lúc bóng dáng của đại gia trưởng đã mất hút, mọi người mới đợi được câu này.

"Được, vậy hai người các ngươi một người là Tô Mộ Vũ, một người là Tô Xương Hà, từ hôm nay chính thức gia nhập Ám Hà Tô gia!"

"Song nhật vi xương, có nghĩa là hưng thịnh, minh nguyệt xương hà, có nghĩa làm cho Ám Hà bước khỏi bóng tối, nghênh đón ánh sáng." Trong xe ngựa, Tô Xương Hà từ giấc mộng dài tỉnh lại, nhớ lại khung cảnh lúc đó, sâu kín nói.

Tô Triết đang ngồi bên cạnh nhai trầu, tựa vào nơi đó ngẩn người, nhìn thấy Tô Xương Hà tỉnh dậy, cười nói: "Ngủ ngon quá nhỉ, mơ thấy mộng đẹp gì à?"

Tô Xương Hà lau mồ hôi trên trán, vuốt ria mép của mình: "Không phải mộng đẹp gì, chỉ là câu chuyện cũ. Lúc đó con và Tô Mộ Vũ vẫn còn là người vô danh."

"Đúng là cũ thật, lúc đó, ta còn dạy các ngươi kiếm pháp, ngươi thì ồn ào còn tên nhóc Mộ Vũ thì chẳng nói năng, không biết tại sao hai đứa lại chơi chung." Tô Triết nói.

"Lúc đó, coi như đại gia trưởng đã cứu mạng hai đứa con nhỉ, bây giờ con vì chấp hành mệnh lệnh của gia chủ mà hao tổn tâm cơ truy gϊếŧ đại gia trưởng." Tô Xương Hà tự giễu cười, "Coi như là lấy oán báo ân?"

"Người trẻ tuổi, ngươi không nói võ đức." Tô Triết nhấc tẩu thuốc lên.

"Vậy cũng không còn cách nào khác, lúc các sư phụ dạy hai đứa con, hy vọng tụi còn trở thành công cụ gϊếŧ người tuyệt tình tuyệt ái mà." Tô Triết nhún vai, "Con vừa phát hiện nếu làm vậy, cũng coi như báo đáp ân tình dưỡng dục của đại gia trưởng rồi."

"Nếu nói không biết xấu hổ, Tô gia ngươi là đệ nhất!" Tô Triết giơ ngón tay cái.

"Triết thúc, người có bạn không?" Tô Xương Hà đột nhiên hỏi.

"Có, nhưng chết rồi." Tô Triết chậm rãi phun khói thuốc.

"Vậy người nhà của thúc thì sao? Thúc vốn là đệ tử của Ám Hà, thúc lớn như vậy chắc đã cưới vợ sinh con rồi." Tô Xương Hà tò mò hỏi.

"Có, cũng chết rồi." Biểu tình của Tô Triết dưới làn khói như ẩn như hiện, "Lúc trước có một đứa con gái, phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu, nhìn giống búp bê vậy."

"Tiếc thật." Tô Xương Hà không tiếp tục hỏi nữa, hắn xốc màn che lên, một luồng gió xuân thổi vào, xen lẫn mấy giọt nước mưa, thổi đến cả người Tô Xương Hà đều cảm thấy dễ chịu.

"Lại mưa rồi." Tô Triết híp mắt.

"Thúc nói xem ngày hôm đó Tô Mộ Vũ ngồi trong thùng gỗ, theo dòng nước trôi đến Ám Hà, có phải cũng rơi một cơn mưa nhỏ thế này không?" Tô Xương Hà lẩm bẩm.