Chương 13: Vũ Thủy (12)

Mộ Vũ Mặc nghe vậy thì giật mình, lập tức điểm chân rời đi, nhưng lại có một thanh đao mảnh chống ở bên hông nàng.

"Nếu như ngươi tiếp tục di chuyển, ta chỉ có thể gϊếŧ ngươi thôi." Đường Liên Nguyệt nhàn nhạt nói.

Mộ Vũ Mặc đột nhiên bật cười: "Nghe nói trên thanh Chỉ Tiêm Nhận này của Huyền Vũ Sứ còn dính máu của vương gia, sao hôm nay muốn gϊếŧ người cũng do dự thế?"

"Ta không thích gϊếŧ người, dù ngươi có là Ám Hà." Đường Liên Nguyệt trả lời.

"Ồ? Ta còn tưởng vì ta xinh đẹp nên ngươi mới không nỡ ra tay đấy?" Mộ Vũ Mặc xoay người, với Đường Liên Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, nàng mị hoặc cười với Đường Liên Nguyệt.

Đường Liên Nguyệt có một chốc lát ngây ngẩn, Chỉ Tiêm Nhận trên tay xoay một vòng, nhưng không có ra tay.

"Đồ ngốc." Mộ Vũ Mặc khẽ há miệng, thổi hơi khói mê về phía Đường Liên Nguyệt. Đường Liên Nguyệt lập tức ngừng thở, hai ngón tay đặt ở trước mặt, khẽ quát một tiếng, khói mê kia dần dần tản ra, nhưng trên người Đường Liên Nguyệt lại kết đầy băng sương, mấy chục con nhện trắng bò lên đùi, vai và tóc hắn.

"Sớm đã nghe nói Ám Hà Mộ gia, tinh thông các loại kỳ thuật quái đạo, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên là thế." Lần này, Đường Liên Nguyệt không dám hành động sơ suất nữa, những con nhện băng kia nếu phát nổ như lần trước, thì giờ phút này hắn thật sự không trốn được nữa.

Mộ Vũ Mặc che miệng cười: "Cửu Giang Tì Bà trong đình, Đường môn Đường Liên Nguyệt, với ba đạo ám khí nổi danh thiên hạ, ta đối với Huyền Vũ Sứ cũng là kính ngưỡng đã lâu."

"Lúc nãy đáng ra không nên lưu tình với ngươi, trúng phải mị thuật, Chỉ Tiêm Nhận của ta chậm hơn giây lát." Đường Liên Nguyệt cau mày nói.

Mộ Vũ Mặc sững sờ: "Mị thuật? Mị thuật cái gì?"

Đường Liên Nguyệt hừ lạnh: "Nếu ngươi đã biết ta ở trong đình Cửu Giang Tì Bà, lấy ba đạo ám khí nổi danh thiên hạ, vậy thì ngươi có biết là, ba đạo ám khí đó là gì không?"

Mộ Vũ Mặc nhún vai: "Cái này cũng có tin đồn, ba đạo ám khí đó là do ngươi tự chế tạo, còn cụ thể là gì thì chưa từng nghe nói."

"Không cần nghe nói, ngươi sắp được tận mắt thấy rồi." Đường Liên Nguyệt khẽ nhấc tay áo.

"Đừng cử động lung tung, nếu ngươi cử động, nhện của ta sẽ nhả tơ khiến ngươi thành người băng đấy, thêm cả chúng nó phát nổ cho ngươi không còn hài cốt luôn." Mộ Vũ Mặc uy hϊếp.

"Vậy thì cứ thử xem." Đường Liên phường nhấc mạnh hai tay áo, chỉ thấy những chiếc lông vũ trên áo đều bay lên, đem băng sương và cả băng nhện đều hất ra ngoài.

Mộ Vũ Mặc thấy vậy liền kinh hãi, lùi về sau vài bước, rút trường kiếm bên hông, lập tức đánh ra, gần một ngàn con nhện từ khắp các ngóc ngách của tường viện bò ra ngoài.

"Đây là đạo thứ nhất trong ba đạo ám khí năm đó, Thiên Điểu Kinh Minh!" Đường Liên Nguyệt vung tay về phía Mộ Vũ Mặc, những chiếc lông vũ kia đều bay về phía nàng, tiếng gió rít gào, thật sự giống như thiên điểu kinh minh.

Mộ Vũ Mặc dùng kiếm chặn lại, những con nhện kia cũng điên cuồng bò về phía lông vũ, từng tiếng nổ vang lên, cả nội viện ánh lửa phát ra bốn phía, sau nửa ngày, lông vũ của Đường Liên Nguyệt theo gió rơi xuống, hắn nhìn làn khói từ từ tan đi, Mộ Vũ Mặc cầm kiếm nặng nề thở hổn hển, trên người lộ ra vài chỗ đã bị thương, những con nhện bò ra từ bốn phương tám hướng chỉ đứng bên ngoài cách Đường Liên Nguyệt ba trượng, không dám tiến về phía trước.

"Còn có chiêu gì nữa?" Đường Liên Nguyệt nhặt Long Tu Châm lên nhắm vào Mộ Vũ Mặc.

"Ngươi thật sự nỡ gϊếŧ ta sao?" Mộ Vũ Mặc ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống.

"Cùng một loại mị thuật, dùng với ta lần hai vô ích thôi." Đường Liên Nguyệt trầm giọng nói, "Nói ta biết nơi mà lần này các ngươi muốn đến, ta tha cho ngươi một mạng."

Mộ Vũ Mặc than nhẹ, lấy kiếm, khẽ thở dài: "Huynh còn không đến, ta thật sự sẽ chết đấy."

Đường Liên Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạnh ở phía sau, lập tức xoay người, Long Tu Châm trong tay không do dự mà đánh tới, trước giờ chưa từng có người vô thanh vô tức có thể tiến gần hắn, cho dù là mấy vị thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành đệ nhất giang hồ cũng không làm được, vậy mà người này, chỉ nhẹ nhàng hất tay lên, đánh bay Long Tu Châm, sau đó điểm chân vụt qua, bước qua người Đường Liên Nguyệt, đến bên cạnh Mộ Vũ Mặc.

Đường Liên Nguyệt lật lòng bàn tay, Chỉ Tiêm Nhận đã cầm trên tay, hắn cúi người, chuẩn bị nghênh chiến: "Thủ lĩnh đội sát thủ của Ám Hà đại gia trưởng, Khôi."

Tô Mộ Vũ đưa lưng về phía Đường Liên Nguyệt, tay cầm chuôi dù, cũng chuẩn bị ra tay.

Mộ Vũ Mặc nhìn Tô Mộ Vũ, nghi hoặc: "Ai đánh rơi mặt nạ của huynh rồi?"

"Vậy thì ai đánh rơi mặt nạ của muội rồi?" Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là cái tên Đường Liên Nguyệt này rồi!" Mộ Vũ Mặc nhắc thân phận của đối phương cho Tô Mộ Vũ.

Nhưng hai người không để câu nói đùa kèm theo lời nhắc nhở của Mộ Vũ Mặc vào trong lòng, bởi vì lúc họ lướt qua nhau, đã biết rõ thực lực của đối phương, cũng đoán ra thân phận.

"Bị thương thế nào?" Tô Mộ Vũ nhìn vết thương trên người Mộ Vũ Mặc.

"Sắp chết rồi." Mộ Vũ Mặc tủi thân nói.

"Trận Thiên Chu!" Tô Mộ Vũ bỗng nhiên bỏ dù giấy ở phía sau, sau đó tung người nhảy lên trước, mở hai tay. Mộ Vũ Mặc dường như đã sớm đoán được, dùng trường kiếm chống trên mặt đất, sau đó vọt lên, rơi vào lòng Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ cứ thế ôm Mộ Vũ Mặc rời khỏi viện.

Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, vung tay trái, đánh ba cái Thấu Cốt Đinh về phía Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nghiêng người, mượn chuôi dù chặn Thấu Cốt Đinh.

"Hai đạo ám khí còn lại của ngươi, lần sau có cơ hội thì gặp lại." Mộ Vũ Mặc lớn tiếng nói.

Đường Liên Nguyệt muốn đuổi theo, nhưng những con nhện vốn dĩ không dám tiến lên lại điên cuồng bò tới trong chớp mắt, Tô Mộ Vũ đã ôm Mộ Vũ Mặc đi được nửa dặm, Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua Mộ Vũ Mặc: "Thương thế có nặng lắm không? Rất lâu muội chưa từng bị thương nặng như thế này rồi."

"Không có gì đáng ngại. Tên Đường Liên Nguyệt kia còn lưu tình, nếu không có lẽ ta đã chết lâu rồi, thủ hộ Thiên Khải Thành mà, là cao thủ đứng ở đỉnh cao võ học đấy." Mộ Vũ Mặc trả lời.

Tô Mộ Vũ gật đầu: "Cũng may lần này đυ.ng phải là hắn, Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt, trước giờ vẫn luôn ghét việc gϊếŧ người."

Mộ Vũ Mặc đột nhiên bật cười: "Nói bậy, hắn hạ thủ lưu tình rõ ràng là vì vừa mới gặp ta đã yêu mà."

Tô Mộ Vũ cũng nhàn nhạt cười, trong giọng nói có chút bất bực: "Muội càng ngày càng tự tin rồi ha."

"Thật đấy, vừa nãy hắn nói ta dùng mị thuật với hắn, khiến hắn ra tay muộn!", Mộ Vũ Mặc nhướng mày, "Vũ ca, huynh nói xem ta sẽ dùng mị thuật sao?"

"Nữ đệ tử Mộ gia rành nhất là mị thuật, có điều muội thật sự chưa học qua, cái này ta biết." Tô Mộ Vũ trả lời.

Mộ Vũ Mặc liếʍ môi, sâu kín nói: "Thấy đẹp thì động lòng mà, thấy đẹp thì động lòng."