Chương 12: Vũ Thuỷ (11)

Không khí trong phòng đột nhiên có chút kỳ quái.

Bạch Hạc Hoài xoay người, nhẹ nhàng quạt tay, làm cho khói từ nén hương kia bay hết ra ngoài.

Đại gia trưởng cầm lấy Miên Long Kiếm, như đang suy nghĩ điều gì.

Hai người như sinh ra một sự ăn ý nào đó, đều không tiếp tục nói chuyện, im lặng như vậy một lúc lâu, Bạch Hạc Hoài mới mở miệng: "Đại gia trưởng, ta nghĩ ra một cách, có thể loại bỏ hết độc tố trong người của ngài ra, nhưng cách này có hơi nguy hiểm."

Mặt đại gia trưởng khẽ co lại: "Ồ? Cách gì?"

Trong viện, Mộ Vũ Mặc một lần nữa đeo mặt nạ thỏ, tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng, chỉ là có một con bướm trắng từ đâu bay tới, Mộ Vũ Mặc vươn tay, con bướm đó liền đậu lên ngón tay nàng, nhẹ nhàng bay nhảy một chút rồi đột nhiên bốc cháy, Mộ Vũ Mặc bỗng nhiên thu tay về rồi hét lớn: "Các ngươi mang theo đại gia trưởng rời đi trước!"

Bạch Hạc Hoài ở trong phòng nghe thấy tiếng hét liền nhìn đại gia trưởng, lập tức dập nén hương, sau đó vác rương thuốc lên: "Khó lắm mới được nghỉ ngơi, lại phải chạy trốn giữ mạng rồi."

Đại gia trưởng mặc quần áo vào, cầm lấy Miên Long Kiếm: "Đợi ngươi trị khỏi cho ta, thì không còn ai dám đến nữa!" Vào lúc này đột nhiên phát ra tiếng "Rầm!", bức tường trong phòng bị đánh xuất hiện một cái lỗ thủng, chiếc xe ngựa kia đang chờ ở bên ngoài.

"Không hổ là Chu Ảnh, mỗi lần hành động đều mau lẹ như thế." Bạch Hạc Hoài cảm khái, sau đó cõng rương thuốc bước ra ngoài.

Rất nhanh, bên trong viện chỉ còn lại mỗi mình Mộ Vũ Mặc, nàng nhẹ nâng tay, gần trăm con bướm trắng từ bốn phía bay lên, cánh bướm phát ra ánh sáng, đẹp đẽ mà quỷ dị.

Một người thân hình cao gầy đứng trên tường viện, nam tử mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, dường như là một bộ áo lông làm từ lông vũ đen tuyền.

"Còn tưởng người đến là cao thủ phương nào? Nhìn giống như một con quạ vậy." Mộ Vũ Mặc bật cười.

Nam tử cúi đầu nhìn Mộ Vũ Mặc, tay khẽ búng, một cây châm bé đến mức gần như không nhìn thấy gì đánh về phía Mộ Vũ Mặc, Mộ Vũ Mặc cũng không thấy cây châm nhỏ đó, chỉ là cảm nhận được một luồng xung kích mãnh liệt, nàng theo bản năng lui về sau, trầm giọng nói: "Long Tu Châm. Ngươi là người của Đường môn." Vừa mới dứt lời, chỉ nghe một tiếng vỡ vụn thanh thúy như tiếng vỡ của vỏ trứng gà vang lên, mặt nạ thỏ của Mộ Vũ Mặc trong nháy mắt nứt ra, cây Long Tu Châm kia cuối cùng vẫn hủy mặt nạ của nàng.

"Đường môn, Đường Liên Nguyệt." Nhan sắc mỹ miều dưới lớp mặt nạ của Mộ Vũ Mặc cũng không khiến giọng nói của nam tử có chút rung động.

Mộ Vũ Mặc ngây người: "Đường Liên Nguyệt! Huyền Vũ thủ hộ sứ của Thiên Khải Thành!"

"Người ta muốn tìm không phải là ngươi, đại gia trưởng của ngươi đang ở đâu, ta muốn gặp ông ta." Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói.

Mộ Vũ Mặc cố gắng ép xuống nỗi hoảng sợ trong lòng, cười nói: "Cho dù ngươi là Huyền Vũ Sứ của Thiên Khải Thành, nhưng mà ở đây không phải Thiên Khải Thành, mà Ám Hà bọn ta trước giờ không nghe lệnh triều đình, đại gia trưởng là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?"

Đường Liên Nguyệt lắc đầu: "Ta không lấy thân phận Huyền Vũ Sứ của Thiên Khải Thành, mà ta lấy thân phận đệ tử của Đường môn mà đến, đại gia trưởng Ám Hà các ngươi gϊếŧ nhị lão gia của Đường môn chúng ta, món nợ này, ta đến đòi lại."

Trong lòng Mộ Vũ Mặc càng thêm kinh ngạc, chuyện Ám Hà đại gia trưởng gϊếŧ Đường nhị lão gia là bí mật tuyệt đối, cho dù là nhóm Chu Ảnh, cũng chỉ có vài người biết, mà Đường Liên Nguyệt ở Thiên Khải Thành xa xôi làm sao mà biết được chuyện này? Mộ Vũ Mặc trầm giọng: "Tin tức này, Huyền Vũ Sứ nghe được từ đâu vậy? Nếu đây là tin giả thì phải làm sao đây?"

Đường Liên Nguyệt trả lời: "Trước ngực của Đường nhị lão gia có một vết thương do kiếm gây ra, vết thương đó cực nhỏ cực mỏng, nhưng lại khiến trái tim trong ngực trái bị xoắn nát, thứ kiếm thế này trong thiên hạ chỉ có một thanh, đó là Miên Long Kiếm của đại gia trưởng các ngươi."

Mộ Vũ Mặc càng nghe càng ngây người, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt trấn định: "Lời nói vô căn cứ, ai nói cho ngươi?"

Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói: "Là người thuộc Ám Hà các ngươi."

"Một người tùy tiện nhận mình là Ám Hà, nói với ngươi những thứ này thì ngươi liền tin à?" Mộ Vũ Mặc hỏi ngược lại.

"Lời nói của người đó, ta thấy hắn nói ra những điều này với thân phận Ám Hà cũng khá đáng tin, cho dù ta rất ghét hắn. Đương nhiên có vài chuyện, tự mình nhìn thấy thì biết rồi." Đường Liên Nguyệt xoay người, "Đại gia trưởng không ở đây, ở đây chỉ có mình ngươi, ngươi nói nhiều với ta chẳng qua cũng chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi."

"Muốn đi?" Mộ Vũ Mặc vung tay, những con bướm kia đánh về phía Đường Liên Nguyệt.

"Huỳnh Hoặc Chỉ Điệp." Bộ áo lông màu đen trên người Đường Liên Nguyệt khẽ lay động, mấy chục ám khí từ trong tay áo bay ra, chỉ thấy bốn phía phát ra ánh sáng, tất cả những con bướm kia đều bị đốt cháy khi cách Đường Liên Nguyệt bà trượng, hoá thành tro tàn bay giữa không trung.

Thủ pháp ám khí thế này… Mộ Vũ Mặc có thể được chọn là một thành viên của Chu Ảnh, tất nhiên cũng là cao thủ thế hệ này của Mộ gia, nàng làm sát thủ cho Mộ gia mấy năm nay, không phải là chưa từng đánh nhau với cao thủ dùng ám khí, nhưng tốc độ này của Đường Liên Nguyệt, nàng chưa thấy bao giờ. Đây là thực lực của cao thủ được lên Quán Tuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường sao? Mộ Vũ Mặc lui về sau mấy bước, chắp tay trước ngực, gầm thét: "Lên!"

"Chỉ có chút thủ đoạn." Đường Liên Nguyệt bước về trước, giẫm chết con nhện màu đen ở dưới chân, con nhện đó cùng màu sắc với tường viện hợp thành một thể, vốn dĩ rất khó phát hiện, "Ngươi lấy Huỳnh Hoặc Chỉ Điệp làm mồi nhử, để con U Minh Chu này tiếp cận ta, ngươi tưởng rằng ta không phát hiện sao?"

"Tên ngốc tưởng mình thông minh." Mộ Vũ Mặc cười.

Đường Liên Nguyệt bỗng nhiên phát giác có gì không đúng, rút lui về sau, chỉ nghe một tiếng "Ầm", con U Minh Chu đó vậy mà phát nổ, làm một nửa tường viện đổ nát, Đường Liên Nguyệt lùi về sau ba trượng, trầm giọng: "U Minh Chu vốn đều nhả tơ có chứa độc để công kích đối thủ, ngươi bỏ gì vào U Minh Chu rồi?"

"Đường môn các ngươi sợ nhất cái gì, ta bỏ cái đó!" Mộ Vũ Mặc cười, "Tất nhiên là Phích Lịch Tử của Phích Lịch Đường Lôi gia rồi!"

Đường Liên Nguyệt cúi đầu, dưới chân thế mà đã dầy đặc mấy chục con nhện, hắn nhớ đến tin đồn đã nghe qua trước đây không lâu: "Ngươi là Ám Hạ Mộ gia, Tri Chu Nữ."

"Ta không thích cái danh hiệu này!" Mộ Vũ Mặc mắng.

Theo sau tiếng nổ, cả tường viện trong chớp mắt đổ nát, người mặc áo lông màu đen đạp lên ánh lửa, lập tức không thấy bóng dáng.

Mộ Vũ Mặc nhẹ thở dài: "Xem ra cái tên thủ hộ sứ của Thiên Khải Thành này cũng không khó đối phó lắm."

"Đường môn bọn ta không hề sợ Lôi Gia Bảo." Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên phát ra từ sau lưng Mộ Vũ Mặc, "Cho nên, ta cũng không sợ Phích Lịch Tử của ngươi."