Chương 3

Lời đồn đãi càng ngày càng lan rộng, Lương Văn Thành đã không có cách nào khiến tất cả mọi người ngậm miệng. Vì vậy, tính tình hắn trở nên nóng nảy lạ thường, hơi chút liền quát mắng hạ nhân.

Không khí trong Lương phủ như bao phủ một tầng mây đen, hạ nhân trong phủ không dám nói chuyện lớn tiếng càng đừng nói là cười. Chỉ có những lúc Lương Văn Thành không có trong phủ, bọn họ mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

So sánh với Lương phu nhân, hiện tại bọn họ càng sợ Lương Văn Thành.

Cũng chỉ có lão quản gia theo hầu Lương Văn Thành từ nhỏ mới dám mở miệng cùng hắn nói chuyện.

Nhìn Lương Văn Thành suy sụp ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên, lão quản gia đau lòng vô cùng. Nhân lúc hắn xem công văn xong, đang ngả lưng dựa vào ghế nghỉ ngơi, lão liền bước đến bên cạnh, khom người châm trà, chậm rãi mở miệng: "Lão gia, chi bằng thử mời vài vị đạo sĩ tới."

Lương Văn Thành nghe vậy liếc mắt nhìn lão, lạnh lùng mở miệng: "Câm miệng ngươi lại."

Lão quản gia đã theo hầu hắn từ nhỏ, không chút nào sợ hãi, tiếp tục nói: "Nếu còn kéo dài, e rằng tiểu thiếu gia... Không bằng thử một lần, tiểu thiếu gia mới quan trọng..."

Lương Văn Thành trầm mặc, nghĩ tới nhi tử càng lúc càng gầy yếu nằm trên giường, bỗng nhiên cảm thấy lão quản gia nói không sai.

Lương phủ cho người dán bố cáo chiêu mộ đạo sĩ khiến bá tánh càng thêm khẳng định, Lương gia bị quỷ quấn thân.

Dán bố cáo không bao lâu đã có đạo sĩ tìm tới cửa. Đạo sĩ mặc một thân áo bào đạo gia, lưng đeo kiếm đào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Lương Văn Thành cùng lão quản gia đi theo phía sau đạo sĩ, dạo quanh khắp nơi trong Lương phủ.

Khi đi ngang qua Tây viện, Lương phu nhân đúng lúc khóc lóc chạy vụt qua, một đám hạ nhân líu ríu đuổi theo phía sau.

Lương Văn Thành chỉ cảm thấy mặt mũi bị vứt hết, bình thường chỉ có người trong phủ không nói, lúc này có người ngoài ở chỗ này, thật sự quẫn bách không thôi.

Vị đạo sĩ nọ lại không thèm để ý đến Lương Văn Thành, ngay khi Lương phu nhân chạy ngang qua, dường như có một cỗ oán khí từ trên người nàng lan ra.

Đạo sĩ nhanh chóng cắn đứt đầu ngón tay, điểm lên trán khai thiên nhãn.

Thiên nhãn mở ra, đạo sĩ nhìn thấy oán quỷ đang ngồi chỗm chễ trên vai Lương phu nhân. Máu tươi từ hai lỗ mắt trống rỗng trào ra ngoài, chảy dài khắp mặt đất nơi Lương phu nhân chạy qua. Như cảm nhận được có kẻ đang nhìn mình, oán quỷ ngẩng đầu nhìn về phía đạo sĩ, mái tóc dài rũ rượi che đi gần như nửa khuôn mặt nó, nó há miệng lộ ra hàm răng dài sắc nhọn, phát ra tiếng cười khùng khục.

Hai tay đầy móng nhọn của nó bấu chặt lấy đầu tóc Lương phu nhân, cả người lắc qua lắc lại như hài tử đang chơi trò cưỡi ngựa. Không có vẻ gì là sợ hãi đạo sĩ hay nói đúng hơn là nó không thèm để đạo sĩ vào mắt. Oán khí chính là từ trên người nó lan ra.

Đạo sĩ sợ hãi liên tục lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy.

Lương Văn Thành cùng lão quản gia không nhìn thấy oán quỷ, thấy đạo sĩ đột nhiên sắc mặt không tốt còn tưởng làm sao, vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Ai ngờ đạo sĩ lại vội vàng tránh thoát, lui về sau cúi đầu chắp tay, run run nói: "Thứ cho lão đạo học đạo chưa tinh không thể giúp được quý phủ. Lương đại nhân vẫn nên tìm người khác đi thôi."

Nói xong không đợi Lương Văn Thành đáp lại đã vội vàng rời đi, bước chân nhanh đến mức không khác gì đang chạy.

Lương Văn Thành cùng lão quản gia ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Cứ thế liên tiếp mời hơn mười đạo sĩ, ai cũng bỏ của chạy lấy người.

Lương Văn Thành rốt cục không nhịn được, trước khi lão đạo sĩ thứ mười sáu nhấc chân bỏ chạy đã kịp bắt lấy tay lão, tức giận nói: "Cái gì là học nghệ không tinh, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho bản quan."

Dù sao Lương Văn Thành cũng là mệnh quan triều đình, uy nghiêm bày ra đó. Lão đạo sĩ không dám đối cứng với hắn, chỉ phải run rẩy xua tay: "Lương đại nhân tha cho bần đạo đi thôi. Bần đạo không thể giúp gì cho ngài."

Lương Văn Thành cười lạnh: "Tha cho ngươi? Được, chỉ cần ngươi nói rõ ràng ta liền thả ngươi đi!"

Sau một hồi đe dọa, cuối cùng lão đạo sĩ cũng rưng rưng nước mắt, nói: "Oán quỷ quấn thân, oán khí quá nặng, bần đạo không đủ sức tiêu diệt nó."

Lương Văn Thành ngẩn ra: "Oán quỷ quấn thân? Tại sao lại như vậy? Ngươi đang lừa gạt ta?"

Lão đạo sĩ lắc đầu: "Bần đạo nào dám lừa gạt đại nhân. Muốn biết vì sao chỉ có thể hỏi Lương phu nhân."

"Sao lại hỏi nàng? Liên quan gì đến nàng"

"Người oán quỷ quấn lấy chính là Lương phu nhân."