Ông tôi rõ ràng mang theo tâm lý kỳ thị, tràn đầy mùi thuốc súng đặt ra câu hỏi. Tôi thật rất muốn hỏi ông rằng ông hỏi như vậy, Lưu Quyền kia còn không hoàn toàn bạo phát sao?
Lưu Quyền đúng là bị những lời của ông nội làm cho ngây ngốc, thẫn thờ hai giây. Hàng này rõ ràng thẹn quá hóa giận, mở miệng chửi: "Lão già chết tiệt, các ngươi đều đáng chết. Ta chẳng qua chỉ muốn xin ít tiền trả nợ thôi, hai người bọn họ lại đem ta gϊếŧ chết, chẳng lẽ mạng ta chỉ đáng như thế? Ta không phục, ta không phục..!"
"Chó đẻ, cậu dám nói chỉ xin một ít tiền sao? Thiếu người ta bao nhiêu nợ thì tự nói đi."
Tạ Mai Chi qua trận chửi vừa rồi, lúc này lá gan lại càng ngày càng lớn, âm điệu cũng càng ngày càng cao, dõng dạc hệt như một nữ hán tử.
Thím ta đứng thẳng người, chỉ Lưu Quyền nói: "Cậu không nói đúng không. Được, tôi thay cậu nói. Cậu thiếu nợ 15 vạn, là 15 vạn cá độ! Đừng nói cậu muốn chúng tôi đem nhà này đi bán, cậu đem bán hết mấy ngọn núi sau nhà, cũng không đủ đâu."
"Lão gia tử nói không thể cho, không phải là không cho cậu, mà căn bản là không có số tiền này. Chúng ta cả nhà trên dưới cộng lại còn không nổi 5 ngàn, cậu lại dám đòi những 15 vạn. Thật không biết thằng chó lòng dạ hiểm độc nhà cậu rốt cuộc vì sao lại có thể thiếu nợ nhiều như vậy. Lão gia tử nói chuyện nhẹ nhàng, cho cậu năm trăm đồng để rời khỏi Xà Sơn, trốn đâu xa xa một chút. Không nghĩ tới, cậu là cái thằng thấy tiền liền sáng mắt, cướp tiền của cha. Lão gia tử không cho, cậu lại dám đánh cả một lão già."
"Nếu không phải tôi.. nếu không phải tôi phang cho cậu một gậy, lão gia tử chỉ sợ cũng bị cậu xuống tay rồi. Bây giờ thì hay rồi, tiểu tử cậu lại còn dám trở lại. Nói cho cậu biết, lão nương đây ngay cả lúc cậu còn sống cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ tên quỷ thối nhà cậu? Cậu không phải là muốn tôi chết sao? Được thôi, tới đi! Đem chị dâu Âu gia thả ra. Bắt tôi này, bắt đi!"
Tạ Mai Chi vừa nói chuyện, lại lảo đảo đi về phía trước hai bước. Lưu Quyền tiểu tử này rốt cuộc là một tên quỷ nhát gan. Lúc còn sống vô tình bị một gậy của Tạ Mai Chi làm chết, giờ thành quỷ rồi vẫn sợ Tạ Mai Chi. Mắt thấy Tạ Mai Chi đến gần, hắn bị dọa sợ đến lui về phía sau.
"Cô, cô đừng tới đây, đồ đàn bà điên. Cô dám tới nữa ta liền bóp chết ả, ta bóp chết ả!"
Tôi nhìn thấy Lưu Quyền bàn tay đang run run, người này đột nhiên như phát cuồng rống lên: "Aaaaaaaa..."
Không được! Tiểu tử này muốn nổi điên rồi. Tôi vội vàng từ đầu tường đứng lên, đang chuẩn bị nhảy đi xuống cứu người, không ngờ đến lúc này cam Thành Hùng cũng leo lên cái thang trúc, từ sau lưng tôi thò cái đầu ra, rồi hét lên một tiếng.
Sau đó, tôi còn chưa kịp đi xuống thì tên tiểu tử này đã ngã lộn nhào xuống. Kiểu đầu chúi xuống dưới!
Ố dồi ôi! cái tên sao chổi nhà cậu, thời khắc mấu chốt lại xông ra tạo thành một mớ hỗn độn không đáng có
Cam Thành Hùng một giọng hét lên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Lưu Quyền cũng nghiêng đầu hướng lên trên đầu tường nhìn. Đôi mắt trợn tròn lòi ra nhìn Cam Thành Hùng từ trên rơi xuống, làm hắn bị dọa sợ gào khóc thảm thiết.
Không tìm đường chết sẽ không chết, đằng này hắn vừa vặn rơi trúng đầu lão Lưu.
Mắt thấy cái mặt trắng bệch cùng con mắt lồi ra càng lúc càng gần, tôi từ trong đáy lòng sinh ra một trận rùng mình.
Bẹp! Tôi nhìn thấy Cam Thành Hùng mặt đối mặt, dán chặt vào bản mặt lốm đốm những chấm sương trắng, miệng chính diện với miệng lão Lưu
"Ớ hơ hơ.. há"
Cam Thành Hùng sau khi đập vào thi thể lão Lưu thì lảo đảo một cái xong ngã xuống đất hét thảm. Lão Lưu rút lui một bước về đằng sau, vừa vặn thả lỏng cổ mẹ tôi ra.
Tôi kích động, cơ hội tốt như vậy nào có thể bỏ qua? Lúc này nếu không động thủ, chờ Lưu Quyền kịp phản ứng, mẹ của tôi liền gặp nguy hiểm.
Tôi cũng vội vàng phi thân nhảy xuống theo, thân thể treo trên không trung, cánh tay đã sớm duỗi thẳng, lòng bàn tay đem tấm bùa vàng chính xác dán vào trán lão Lưu. Kế đó lại kéo mẹ tôi một cái. Tôi cũng không biết sức lực ở đâu lại có thể đẩy mẹ qua một bên.
Thấy mẹ không việc gì, tâm tình tôi mới yên tâm trở lại, sau đó đứng dậy chuẩn bị chạy. Lại cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng quay đầu, kéo thân thể Cam Thành Hùng liều mạng chạy về phía sau.
Lúc này Lưu Quyền trong thi thể lão Lưu cũng từ hoảng hồn đã phản ứng lai nhìn mẹ tôi đã cách xa, trước mặt hắn chỉ có hai đứa trẻ là tôi cùng Cam Thành Hùng. Hắn không khỏi giận đến oa oa kêu loạn, đem tờ giấy bùa vàng giật xuống, xòe tay thi thể lão Lưu chộp về phía tôi.
Lúc này tôi mới biết, căn bản ông nội tôi đã sớm chuẩn bị xong lá bùa màu lam, bởi đã sớm biết giấy bùa vàng đối với Lưu Quyền uy lực rất nhỏ, không thể không dùng đến lá bùa lợi hại hơn. Lưu Quyền vừa kịp phản ứng thì ông nội tôi cũng kịp phản ứng. Mắt thấy đôi tay tử thi kia bắt đến cổ tôi, ông một bước dài vọt tới chắn trước mặt, nhẹ nhàng khều kiếm gỗ đào trong tay một cái, bắt lấy đôi tay tử thi kia.
Kiếm gỗ đào không hổ là vật đặc biệt khắc chế tà ma, đôi tay kia vừa chạm kiếm gỗ đào lập tức bắn ngược trở về, tiếp đến ông nội liền ném ra tấm bùa xanh đã sớm chuẩn bị trong tay. Tấm bùa lam giống như mũi tên chỉ đường chạy thẳng tới mặt lão Lưu.
Tôi nhìn thấy cỗ tử thi kia trong mắt mang theo một trận kinh hãi. Đối với người thường chúng ta chẳng qua chỉ là một mảnh giấy bình thường màu xanh, thế nhưng trong mắt hắn chính là một cái lưỡi dao đòi mạng sắc bén.
"Bọp", một thanh âm vang lên.
Lá bùa màu lam kia không có keo dính cũng không có vật kết dính nào, lại cứ như vậy dính vào mặt lão Lưu, sau đó phát ra một tia ánh sáng màu lam, trong nháy mắt bọc lại toàn bộ thi thể lão.
"Áaaaa.."
Tôi nghe Lưu Quyền lại hét thảm một tiếng, tiếp đó một luồng khói đen từ thi thể lão Lưu chui ra ngoài, trên không trung ngưng tụ thành hình dáng Lưu Quyền.
Ông nội tôi tay cầm kiếm gỗ đào, bước ra cương bộ, miệng lẩm bẩm đọc mấy câu chú ngữ tôi nghe không hiểu, nói: "Lưu Quyền, ta mấy lần cho cậu cơ hội, bởi vì Quỷ Y ta một lòng nhân từ, đối đãi quỷ vật trước giờ luôn lấy dữ hóa lành làm trọng, không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn gϊếŧ cậu tăng thêm tội nghiệt. Nhưng là cậu hồ đồ ngu xuẩn, nhất định phải làm dữ gây loạn, hôm nay ta liền đem cậu tiêu diệt, để tránh về sau tới ngày làm loạn."
Lưu Quyền hồn phách trên không trung bồng bềnh một chút, hung tợn nói: "Lão Âu đầu, ông cũng không là thứ tốt gì, ông cứ chờ đó, ta không gϊếŧ chết Tạ Mai Chi, ta liền gϊếŧ cháu trai của ông. Sớm muộn ta sẽ khiến cho ông đoạn tử tuyệt tôn."
Quỷ quả nhiên không thể nói lý, anh không gϊếŧ chết được người khác, không tự trách mình bản lĩnh không tốt lại tìm tôi hả giận, có gì tài ba? Đm cả nhà anh.
Ông nội tôi có lẽ là bị những lời này cho kích động, nhà chúng tôi chỉ một mình tôi là độc đinh. Nếu thật sự bị quỷ gϊếŧ chết, ông tôi lại chẳng hối hận cả đời? Sợ là chết cũng không nhắm được mắt.
Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, đem thanh kiếm gỗ đào trong tay ném ra ngoài, trực tiếp đâm xuyên Lưu Quyền trên không trung. Lưu Quyền hét lên một tiếng thảm thiết, tôi nhìn thấy hắn hồn phách tựa hồ đều run rẩy, trong nháy mắt lóe lên liền biến mất. Kiếm gỗ đào cũng lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Lưu Quyền lại chạy trốn, ông nội tôi không diệt được hắn ta!
Lần này thảm rồi, tôi sau này khẳng định sẽ không thể yên ổn sống qua ngày.