Chương 11: Buổi Tối Ngủ Cùng Ngươi

Bữa tiệc Lưu gia bắt đã đầu, bụng tôi cũng trở nên cồn cào không dứt. Ngay lúc này đây, tôi trong lòng ôm một niềm nghi vấn lớn, thế nhưng cũng không dám chạy qua Lưu gia nữa. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là tôi đã nhìn thấy mẹ từ vách tường cạnh đó đi ra, tiến thẳng vào nhà.

Tôi cuống quýt leo xuống cái thang, trốn vào trong nhà, nhanh chóng đem cái nắp nồi mở ra. Bên trong có bánh bao cùng một chén sườn xào chua ngọt còn đang nóng hổi, bốc hơi nghi ngút.

Tôi cầm bánh bao lên cắn hai cái, sau đó lại cầm thêm một khối xương sườn gặm liền hai miếng, đem xương nhét vào kệ bếp bên cạnh. Lúc này mẹ cũng vừa vặn từ bên ngoài đi vào. Mẹ kỳ kỳ quái quái đi lại trong phòng một vòng, sau khi nhìn thấy bộ dạng tôi ăn xương sườn trong bếp, không khỏi cười nói: "Thế nào lại không đem lên trên bàn ăn? Nhìn cái bộ dạng lười biếng của con kìa."

Tôi vừa ăn vừa ngượng ngùng cười một chút, con mắt tò mò không ngừng đảo qua đảo lại: "Mẹ, sao lại về giờ này? Không phải nói buổi tối đến bề bộn nhiều việc sao?"

Mẹ vui vẻ liếc tôi một cái: "Trở về nhìn một cái rồi đi, sợ con lười biếng không tìm được đồ ăn."

Đáng thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, sao lại nói con mình lười đến độ không kiếm được cái để nhét vào mồm cơ chứ? Tôi nhìn về phía mẹ, trưng ra cái bộ mặt quỷ, đem cái bánh bao còn lại nhét luôn vào trong miệng, vỗ bụng nói: "Con no rồi, đi làm bài tập đây."

Mẹ tôi gật đầu một cái: "Buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng như sáng nay nữa, đi học cũng thiếu chút nữa tới trễ. Thôi mẹ đi, sẽ cẩn thận khóa cửa bên ngoài cho con."

Tôi vội vàng lắc mình trốn vào trong phòng, làm bộ làm tịch đem bài tập ra nghiên cứu, vừa lật quyển sách bên trong giấu một tờ giấy bùa, vừa lén nhìn theo bóng lưng của mẹ. Giấy bùa này không phải của tôi, là tôi đi trộm từ chỗ ông nội về đó. Mấy cái nét vẽ quỷ dị trên tờ bùa làm tôi hứng thú, thế nên trộm của ông để nghịch chơi.

Chờ đến lúc mẹ đã đi ra ngoài, tôi liền thuận tay đem giấy bùa nhét vào túi, từ trên ghế nhảy xuống, lần nữa đi vào trong sân. Thật may mới vừa rồi trốn kịp, bằng không bị mẹ bắt được nhất định sẽ lại nghe quở trách.

Tất nhiên không phải do tôi sợ, mà do bị mắng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lúc này mẹ tôi đã đi rồi, tôi lại chầm chậm leo lên cái thang trúc, tiếp tục nhìn trộm về hướng đối diện. Đám người kia vẫn còn đang uống rượu, bảy mồm tám mỏ chõ vào nhau, ồn ào tựa như đi trẩy hội. Lòng tôi cảm thấy nhà người ta đã có người chết rồi, bọn họ còn náo nhiệt như đi uống rượu mừng, thật là không phải nhà mình thì không khóc.

Lúc này bên ngoài cửa lớn lại vang lên một hồi ầm ĩ làm tôi giật mình, hai bước ba bước nhảy khỏi cái thang, nhanh nhẹn như một con mèo chui tọt vào xó xỉnh trong nhà xí rồi trốn luôn trong đấy.

"Âu Ninh, Âu Ninh! Cậu đang ở đây sao?"

"Âu Ninh, ninh Oa Tử, có ở đó không?"

Từng tiếng gọi ầm ĩ qua khe cửa truyền vào, trong lòng tôi dâng lên cảm giác vui mừng, vội vàng từ trong cầu tiêu chạy đến cạnh cửa. Mở cái cửa sổ nhỏ phía trên ra, tôi đứng dựa vào cánh cửa nói: "Biết ngay cậu là một tên tiểu quỷ nhát gan. Thế nào, lúc dập đầu bái ông Lưu có sợ đái ra quần không?"

Đại Hùng trách móc, nhe răng cười một tiếng: "Khỏi phải nói, tôi thiếu chút nữa ngất luôn rồi. Nhanh lên một chút, mở cửa đi, tôi mang cho cậu đồ ăn ngon nè."

Tôi khinh thường nói: "Cậu còn mang đồ ăn ngon cho tôi? Nhà tôi có cái gì không ngon à? Lại nói, mấy thứ mà các người ăn đều là mẹ làm, có cái gì mà tôi chưa ăn qua?"

Đại Hùng tựa như đem bảo vật dâng lên, cầm cái đĩa trong tay nói: "Khoai lang bào sợi, tôi không tin mẹ cậu ngày nào cũng làm cái này cho cậu ăn."

Tôi nghe thấy con mắt liền sáng lên. Tôi chính là một con sâu nghiện ăn đồ ngọt, cái khoai lang bào sợi của mẹ làm đích thị là món khoái khẩu. Nhìn xem cái nước đường kia kia óng ánh trong suốt, khoai lang thì vàng óng thơm lừng, hẳn là khoai lang vừa mới ra lò. Tôi có thể đứng ở trên ghế kéo sợi đường dài ra, giơ lên cao cũng sẽ không đứt đoạn, vừa thú vị lại còn ngon.

Có điều món này làm tương đối khó khăn, chủ yếu phiền hà ở đoạn nấu nước đường, cho nên mẹ rất ít khi làm.

Thật ra thì nguyên nhân chính là mẹ tôi sợ tôi ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng. Cho nên mới nói thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ, khi đó tôi không biết mẹ khổ tâm nhiều như vậy. Chẳng qua là cảm thấy mẹ hàng ngày thường rất bận việc, làm món này lại rườm rà, cho nên mới ít làm.

Giờ phút này Đại Hùng lại bưng một đĩa khoai lang rút sợi đến, dĩ nhiên là đem đi hối lộ. Tôi vội vàng kéo cổng lớn ra, đón lấy cái đĩa khoai trong tay hắn, lụm lên một miếng khoai lang nhét vào trong miệng.

Đại Hùng giống như một tên ăn trộm, xoay người rồi lách vào sân. Hắn đóng kỹ cửa lại, xong ngồi xổm ở trong sân nhìn tôi ăn. Còn cười hì hì nói: "Ngọt chứ?"

"Ngọt!"

"Thấy tôi tốt không?"

"Tốt. Cho 10 điểm!"

"Thế buổi tối tôi với cậu ngủ chung nha."

"Hỏ? Cha mẹ cậu đã đồng ý rồi?"

"Cha tôi nói rõ phải dậy sớm giúp nâng quan, mẹ tôi còn phải làm tào phớ, làm gì còn thời gian quản tôi. Tôi thuận miệng nói, bọn họ liền đáp ứng."

"Nói bậy nói bạ, mẹ cậu không phải là không để cho cậu chơi chung với tôi sao?"

"Đó là lúc trước, bây giờ... Cha tôi đồng ý là được, cho nên..."

"Cho nên cậu liền chạy tới đây?"

"Đúng vậy!"

Hai con mắt tôi cũng trợn tròn: "Cam Thành Hùng, mặc dù bây giờ rất thịnh hành đồng tính, nhưng nói cho cậu biết, tôi không có yêu nam nhi đâu nha. Chưa từng nghĩ đến chuyện chơi gay đâu."

Đại Hùng chớp chớp hai con mắt, nhìn tôi: "Chơi gay là ý gì?"

Ta gãi đầu một cái: "Bỏ đi, nói cho cậu cậu cũng không hiểu. Cái đó, buổi tối cậu không đái dầm là được."

Đại Hùng liền vội vàng gật đầu: "Tôi bốn tuổi đã không còn đái dầm. Bây giờ cũng bảy tuổi rồi, làm gì có thể đái dầm nữa?"

Tôi tự nhủ, nói cậu bốn tuổi không đái dầm còn không thấy ngại mà đi khoe. Con nhà người ta một tuổi rưỡi đã tự mình biết đi tè, hắn thế mà đến bốn tuổi vẫn còn đái dầm.

"Được rồi được rồi, đừng lải nhải nữa, có mang bài tập theo không?"

"Cậu quên rồi? Tôi tan học sẽ không mang theo cặp sách."

"Vậy cậu không làm bài tập?"

"Lúc ở trường học đã làm xong rồi!"

"Hic, cậu lợi hại hơn tôi nghĩ đó. Gì nhỉ, trên bàn ở trong phòng còn có một phần nữa, cậu cũng làm đi! Làm xong hai ta cùng chơi."

...

Không thể không nói, tiểu tử Cam Thành Hùng này mặc dù người không quá giống anh hùng, lá gan cũng tương đối nhỏ, nhưng tôi thích hắn ở chỗ thành tích không tệ. Mặc dù gần như đội sổ toàn lớp, ít nhất hắn so với tôi còn hơn một chút. Nói đến thành tích học tập, tôi ở trong lớp là kém cỏi nhất. Khi lên lớp hai, mỗi lần thi đều là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Cả lớp 30 học sinh, có 29 đứa ôm bài thi trăm hoa đua nở về nhà, kẻ đơn độc còn lại kia chính là tôi.

Cũng vẫn tốt chán, đạt tiêu chuẩn vạn tuế. Tôi ngồi ở trên cái thang lắc lắc bắp chân, ăn khoai lang sợi, nhìn Đại Hùng tay viết thoăn thoắt quyển bài tập của mình, tự nhủ cuộc sống này sao mà sướиɠ thế cơ chứ? Nhưng mà, chuyện tốt thường đến nhanh đột ngột xong cũng biến mất nhanh như vậy.

Khi tôi đang vừa tận hưởng mỹ vị nhân gian, vừa treo giò nhàn nhã ngồi ở trên cái thang nhìn Cam Thành Hùng làm bài tập cho mình thì lại phát ra một tiếng thê lương, thảm thiết. Lá gan tựa hồ cũng bị tiếng động kia hù dọa cho teo lại, tôi giật mình một cái rồi từ trên thang rớt xuống.

"Choảng". Cái đĩa trong tay tôi bay xuống đất, một mảnh đĩa bể bắn lên cắt vào bàn tay. Một trận đau đớn ùa đến cũng không làm cho tôi thanh tỉnh chút nào. Trong đầu chỉ không ngừng vang lên tiếng từ sân đối diện truyền tới ba chữ: "Trá thi rồi!"

Trá thi? Trá thi? Xác chết vùng dậy?

Chẳng lẽ nói xác lão Lưu vùng dậy? Con mẹ nó, đây chính là ban ngày, trá thi cái gì? Tôi luống cuống tay chân, lần nữa leo lên cái thang trúc, ngó nghiêng dáo dác về đối diện.

Tôi thề đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy cái loại chuyện kinh khủng như vậy. Kinh khủng đến mức tay chân co quắp, tôi lại từ trên cái thang té xuống.