Chương 10: Quỷ Nhập Ban Ngày

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ đó là buổi chiều, đại khái chừng bốn năm giờ, khi mọi người đang ăn lại bất ngờ có một bà béo nhảy lên bàn. Ả ta tên Vương Thục Trân, bình thường ở trong thôn thường la khóc om sòm, chính là kiểu phụ nữ náo nhiệt tùy tiện, cẩu thả và hư hỏng.

Phải nói ả ta tự nhiên khi không lại nhảy lên cũng chẳng có gì lạ, mấu chốt ở chỗ ả còn la to, gào thét, chỉ thẳng hướng lão Lưu mà mắng! Mắng cái gì một lão già như ông sao lại không chết đi, khi còn sống chỉ thấy tiếc rẻ không mấy khi chịu xài tiền, giờ tôi đây chết rồi còn kì kì kèo kèo không chịu cho làm tang lễ.

Mọi người lúc ấy một phen ngây ngốc, còn tưởng rằng ả ta ở đây giả thần giả quỷ chọc phá.

Thế nhưng xung quanh có những người hiểu chuyện ngay lập tức sẽ nghe ra được. Ả đàn bà này miệng đầy thô tục, thanh âm tuổi trẻ lại thô thiển ngông cuồng, lúc nói chuyện cổ họng khẽ động hệt như là hầu kết rung. Những người quen biết Lưu Quyền lại càng không cần phải nói, trước tiên đều nhảy cỡn lên bởi đó chẳng khác nào âm điệu của hắn.

Dân quê mười phần mê tín nhưng lá gan cũng không hề nhỏ. Chuyện xảy ra ồn ào như thế, có người bị hù dọa không xỉu ngang tại chỗ thì cũng xách dép mà chạy biến, có kẻ lại một mực đứng cạnh Vương Thục Trân mà đùa, còn hỏi ả ta vài điều trên những tấm bài poker.

Ở nông thôn, những chuyện ma quỷ hồi hồn nhập thân trong thất đầu đều là chuyện thường nghe thường gặp. Mọi người chẳng qua chỉ muốn xác nhận một chút, đến cùng phải hay không phải tên Lưu Quyền trở lại nhập hồn vào Vương Thục Trân.

Tên Lưu Quyền này chính xác là một con quỷ bài bạc, nói đến chuyện đánh bài chỉ hận không thể ngay lập tức bày ra một bàn, đánh liền vài trận đến ba ngày ba đêm.

Mọi người vừa hỏi một chút, hắn liền hai chân vắt chéo, ngậm lên điếu xì gà, hàn huyên chỉ bảo cho bàn dân thiên hạ.

Tên tiểu tử Lưu Quyền bộ dạng không có tiền đồ bàn về sòng bạc vô cùng nồng nhiệt, lại nói đến những cảnh đời mà người trong thôn chưa một lần thấy qua. Hắn đã từng đến những sòng bạc lớn trong thành phố, mặc dù chỉ là đứng bên ngoài chờ được bo tiền, nhưng ngặt nỗi phàm là tay cờ bạc, kẻ nào trong lòng lại không có giấc mộng ngồi trên đỉnh thần đàn oai phong một cõi?

Lúc này đây, Lưu Quyền hắn mượn ké thân Vương Thục Trân nhập hồn để bày tỏ cái giấc mộng của mình, giấc mộng Thần Bài.

Người xung quanh vây quanh lại một vòng xem hắn làm trò cười, tên tiểu tử này lại hồn nhiên không hay biết, còn cho rằng những người đây thật sự sùng bái hắn. Thế rồi hỡi ôi, hắn liền chém gió như thần. Nào là Đấu Địa Chủ, tạc kim hoa, bách gia nhạc, mọi chuyện trên trời dưới đất cái gì cũng chém được, cực kì đắc ý.

Mọi người lòng đều rõ, không chạy đi đâu được chính là tên Lưu Quyền hồi hồn, chẳng có gì để nghi ngờ nữa!

Bởi vì ả Vương Thục Trân này chỉ biết khua môi múa mép, thích thú huyên thuyên, đối với chuyện bài bạc lại chẳng am hiểu chút gì. Vậy nên chẳng lí nào lại có thể nói ra một tràng thuật ngữ cùng những trận bài bạc một cách chuyên nghiệp như thế?

Lão Lưu bị hù ngất luôn tại chỗ. Lưu Thái cũng bị dọa đến hú hồn, chạy về phía lão Lưu hết đấm lưng, lại vỗ ngực. Cuối cùng coi như đã làm cho lão Lưu tỉnh lại, lão đầu chỉ vào Vương Thục Trân, khóe môi run lẩy bẩy, cứ thế ngây ngơ không thốt ra một chữ.

Lưu Thái thì kêu khóc, mắng chửi Lưu Quyền đang ngự trong người Vương Thục Trân. Nói cái thằng nhóc cậu chết thì chết, tang sự cũng đã chuẩn bị hết, khi không rảnh rỗi quay về hù dọa người làm cái chó gì?

Lưu Quyền bên đó trong cơn tự biên tự diễn nghe được tiếng Lưu Thái mắng chửi, nhất thời oán giận. Lập tức hướng về phía Lưu Thái trực tiếp phi qua, còn mắng, nói "Lão già thiên vị, ông đối với con trai lớn so với ta tốt hơn rất nhiều, lão già ông đã sớm muốn ta chết, bằng không...

Đừng nghĩ Lưu Quyền nhập hồn thân nữ là Vương Thục Trân mà yếu đuối, khí lực trên người kia cường đại không gì sánh nổi. Phải nói nếu Lưu Quyền ngày xưa bệnh tật ốm yếu, đẩy một cái nhẹ cũng có thể ngã xuống thì nay thành quỷ hắn ngược lại vô cùng uy mãnh, vài tên thô to mạnh mẽ cũng không kéo được.

Kết quả lúc này vợ Lưu Thái là Tạ Mai Chi nhìn thấy chồng mình bị đánh, lập tức xông lên hỗ trợ.

Thím đây mà không chạy ra thì còn đỡ, đằng này chỉ vừa mới xông ra có một chút đã kịp vả cho Lưu Quyền một trận tối tăm mặt mày.

Một bên đánh, một bên chửi. Cái gì mà không phải bởi vì đồ đàn bà thối nhà mày thì ông đây sẽ không chết, cái gì mà ta chết oan các thứ các kiểu.

Mọi người nghe qua trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không coi là thật, dù sao Lưu Quyền bây giờ cũng chỉ là hồn quỷ, thần kinh không bình thường. Lời quỷ nói ra chính là chuyện hoang đường, đã là chuyện hoang đường thì tin kiểu gì được?

Phải công nhận rằng Tạ Mai Chi có khi bị động kinh rồi, so với đàn ông còn khỏe hơn gấp bội.

Vương Thục Trân mà vài tên đàn ông cường tráng cũng không thể giải quyết được lúc này coi như đã đụng phải đối thủ. Người giật tóc, kẻ bẻ đầu, cứ chăm chăm đè cái mặt tiền ra mà cào mà tát. Hai ả lao vào đánh nhau tơi bời 1 trận, đánh đến tưng bừng khói lửa, đất trời mù mịt, chó chạy gà bay. Không phải nói ngoa, ngay cả quần áo cũng bị kéo rách, hai người không ai chịu ai, mày đánh một tao đánh mười, cứ thế lăn lộn trên mặt đất.

Lúc đó Lưu gia liền trở thành một mớ hỗn loạn. Tang lễ Lưu Quyền cũng ông nội tôi một tay tổ chức, kết quả ban ngày ban mặt hồn Lưu Quyền trở về quấy phá, trên mặt ông lộ chút vẻ không nén giận được.

Ông vốn đang trong phòng xướng pháp lại nghe được ở sân ầm ầm hò hét, thoắt cái liền một bước chạy ra, đảo mắt mồi hồi cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lão gia tử không nói hai lời, nhặt lên một đôi đũa, dùng sức ép chặt lấy ngón trỏ phải Vương Thục Trân. Thanh âm lạnh lẽo vang lên, lúc ấy thiếu chút nữa đem xương cốt Vương Thục Trân nghiền nát từng đoạn.

Ả ta gào lên một tiếng liền ngất đi. Không lâu sau tỉnh lại, nói chuyện cũng bình thường, đầu óc cũng dần thanh tỉnh, chẳng qua là không biết mình đã làm qua chuyện gì, còn hỏi lại người xung quanh. Người người lại trêu chọc ả ta bị quỷ nhập vào người, Vương Thục Trân lúc ấy bị dọa sợ đến tái mét, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước ông nội tôi rồi.

Ông ném cho ả một tờ giấy bùa vàng, nói trở về liền đốt rồi uống vào, mấy ngày nay hỏa lực ả ta thấp, buổi tối không nên chạy loạn. Vương Thục Trân rối rít cảm ơn rồi chạy biến, quay lại còn len lén đưa ông nội tới hai mười đồng tiền.

Đương nhiên đây đều là để nói sau đi, tang lễ Lưu Quyền trải qua láo nháo như vậy cũng coi như không thể tiếp tục được nữa. Thế nhưng ông nội tôi vẫn kiên quyết giúp Lưu gia làm lễ cúng, xế chiều hôm đó tìm người trong thôn hỗ trợ đem đi chôn.

Sau đó trong thôn lại xì xào tận mấy tháng, thời gian trôi qua, mọi người cũng liền quên. Chuyện này coi như đã có một kết thúc, chìm vào quên lãng. Ai ngờ đến hôm nay lại bị Lưu Đại Tráng đào lên, mọi người không khỏi lục lại từ trí nhớ của mình, đem chuyện năm đó ra nói với nhau.

Năm đó, cũng chính cái sân này, cũng là những người này, chỉ có điều bây giờ Vương Thục Trân không có tới. Ả đối với sân nhà Lưu gia phải nói là sợ tới cực điểm, đi bộ cũng đi vòng, chuyện năm đó trở thành tâm bệnh, làm sao còn dám đến.

Nghĩ đến những thứ này, trong sân người mỗi người mỗi ý đều bắt đầu xì xào bàn luận.

Còn nhớ năm đó Lưu Quyền khoác lác chém gió chuyện sòng bài, cũng có nói Lưu Quyền năm đó mắng cha, chửi chị, chuyện này đến bây giờ bị những người này đào ra nói, nhất thời lộ ra điểm khả nghi nặng nề.

Trong chớp mắt, tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, càng nói càng vượt quá bình thường, cả đám người trong cái sân nhỏ đều bắt đầu ầm ầm đứng lên.

Tôi khẽ ló đầu lên nhìn, phát hiện sắc mặt lão thôn trưởng cùng ông nội trông rất khó coi. Nhất là lão thôn trưởng, lão dùng ánh mắt lo âu mà nhìn ông nội tôi, giống như có lời muốn nói nhưng lại không thể nói.

Ông nội tôi cũng giống vậy, liếc qua lão một cái, dường như đang thấp giọng nói gì đó.

Lão thôn trưởng lập tức hô: "Này, này! Đừng có bàn luận linh tinh. Lưu lão đầu chết vội vàng, Lưu Thái không kịp chuẩn bị lấy cái gì, đang lúc bận bịu đi mua đồ, cứ nói linh tinh cái gì chứ? Người ta đi một lát rồi tý về."

Lão thôn trưởng đưa lý do này nghe qua cũng có lý. Đưa tang chỉ trong vòng một ngày, lại còn phải chuẩn bị tang lễ đồ vật, thời gian quả thật rất gấp đi. Lúc này hai con Lưu gia không có ở nhà xem ra cũng hợp tình hợp lí.

Ngay vào lúc này, hai người một nam một nữ bước đến sân lớn Lưu gia. Người nam vừa vào cửa liền xé ra một gói thuốc lá, lần lượt mời mọi người.

Trong miệng còn lúng ta lúng túng kêu: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài có chút việc, giờ mới trở về mời mọi người điếu thuốc."

Người nữ mặt hiện đầy những biểu lộ quái dị rồi đi thẳng tới phòng bếp, trong tay còn đang xách một cái túi lớn, bên trong phồng phồng xẹp xẹp không biết là thứ gì. Nhưng xem qua chẳng nặng bao nhiêu, khẳng định không phải là thức ăn.

Một nam một nữ này chính là Lưu Thái vừa rồi chạy về cùng vợ hắn Tạ Mai Chi.

Chủ nhà cũng đã xuất hiện, lão thôn trưởng hung hăng trừng mắt lườm Lưu Đại Tráng: "Đồ chó, xem ta có xé rách cái miệng thúi của tiểu tử cậu ra không."

Lưu Đại Tráng vỗ đầu một cái: "Đúng nha, xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi, làm gì có nhà ai có thể một ngày đem những chuyện này làm cho xong cơ chứ? Là tôi sai, tôi chịu tội với mọi người, nào tới uống rượu, uống rượu..."

Một đám người cười ầm lên, ngươi một câu ta một câu bắt đầu ăn cơm. Ông nội tôi cùng lão thôn trưởng gật đầu một cái, xoay người đi vào gian nhà chính nơi đặt quan tài. Các vị thân thích ai nấy đều nâng ly cạn chén, bắt đầu ăn uống thỏa thích, dường như đã quên đi chuyện vừa rồi. Chẳng biết bọn họ có còn hoài nghi Lưu gia nữa hay không, nhưng tôi vẫn một mực nghi ngờ.

Chuyện lão Lưu chết, nhất định có ẩn tình khác. Ít nhiều có thể liên quan đến tên bệnh chết quỷ Lưu Quyền kia. Bởi tôi còn đứng ở trên cái thang, dễ dàng nhìn thấy tất cả từ lúc Lưu Thái cùng Tạ Mai Chi trở về. Hai người bọn họ lúc trở về thần sắc cũng không dễ nhìn, ngược lại còn có vẻ rất cuống cuồng vội vã.

Hơn nữa hướng mà bọn họ vừa đi là từ sau núi Đông Sơn trở về thôn.

Mua đồ phải đi hướng cửa thôn mà tôi đi học kia kìa, sau núi Đông Sơn ngoài bãi tha ma cái gì cũng không có, vợ chồng bọn họ định mua cái gì ở đấy? Trên núi Đông Sơn, Lưu gia bọn họ ngoài chôn Lưu Quyền còn chôn thêm ai nữa sao?

À phải rồi, đúng còn Lưu lão bà, nhưng bà Lưu lúc ấy rõ ràng là hỏa táng. Cũng chính lão bà nói chỉ cần một cây đuốc cháy tốt, tro cốt sau đó trực tiếp để tại nhà tang lễ cho gia đình đỡ phiền toái cơ mà.