Trùng Khánh có 1 thôn trang gọi là thôn Hoàng Ngọc, từ thập niên 50 thì toàn thôn, từng nhà từng nhà bắt đầu chế tác vòng hoa hương nến, các thể loại đồ vật dùng cho tang sự.
Điều ký quái là kể từ khi thôn Hoàng Ngọc bắt đầu làm ăn từ việc làm đồ cho người chết thì toàn thôn từ trên xuống dưới, 136 nhà dân, chỉ cần là sinh con trẻ, thì tất cả đều là con gái, không hề có 1 đứa con trai. Từ từ, đàn ông con trai trong thôn cơ bản đều là từ bên ngoài vào thôn ở rể.
Những người vùng lân cận ghen ghét người dân thôn Hoàng Ngọc kiếm được tiền đã nói là cái thôn Hoàng Ngọc này kiếm tiền dựa trên người chết nên bị báo ứng rồi.
Thậm chí sau khi sự việc này bị truyền ra ngoài, còn có mấy chuyên gia gì đó đến từ Bắc Kinh, nói là muốn kiểm tra xem xét, nghi ngờ thôn Hoàng Ngọc chính là Nữ Nhi quốc được ghi chép trong Tây Du Ký, kết quả là thôn trưởng thôn Hoàng Ngọc dẫn người đến trực tiếp tẩn cho 1 trận.
Sau 1 thời gian, thậm chí ngay cả người dân trong thôn Hoàng Ngọc cũng cho rằng có phải do họ kiếm tiền trên người chết nên bị ảnh hưởng chăng.
Khoảng cuối năm năm 1990, nhà của trưởng thôn vậy mà lần đầu tiên sinh ra được 1 bé trai.
Không tính rể trong nhà thì đứa bé trai này có thể nói là trong ngấp nghé 50 năm trở lại đây, đứa bé này là đứa con trai đầu tiên được ra đời trong thôn, hơn nữa còn là 1 thằng nhóc mập mạp nặng 8 cân nữa.
Sự kiện này làm dân toàn thôn sướиɠ đến phát rồ luôn rồi, toàn bộ đều đến nhà trưởng thôn chúc mừng.
Trưởng thôn tên là Lâm Phúc Đức, đừng có nhìn dáng dấp khuôn mặt hiền từ của hắn mà lầm, lúc mấy nhà khoa học kia tới khảo sát thôn, trong những người tới đánh bọn họ thì lão là người ra tay tàn nhẫn nhất đó.
Lúc hắn biết trong nhà mình sinh ra được 1 thằng cháu trai , lão vui đến suýt chút nữa đi gặp lão Diêm Vương luôn, cũng may là lão ổn định kịp thời.
Lâm Phúc Đức trực tiếp mời 1 gánh hát vào buổi tối thứ hai sau khi thằng bé ra đời, mời toàn bộ người trong thôn đến xem kịch uống rượu, cả thôn đều chìm đắm trong trong niềm vui lớn này.
Thỉnh thoảng còn sẽ có mấy cô gái trẻ trong thôn chạy tới tò mò nhìn thằng nhóc con này sao lại được tổ chức theo phong cách tây thế này, vừa ra đời liền thết đãi cả làng luôn.
Lúc cả thôn Hoàng Ngọc đang cao hứng náo nhiệt, từ ngoài thôn lại đi tới 1 đạo sĩ ăn mặc rách nát.
Đạo sĩ kia nhìn khoảng chừng 30 mấy tuổi, ăn mặc rách rưới không nói, mặt mũi cũng vô cùng bẩn, không biết đã bao lâu rồi chưa tắm rửa qua, bên eo còn đeo 1 cái hồ lô.
Người dân thôn Hoàng Ngọc thấy đạo sĩ đến, lập tức vui vẻ đón tiếp, còn mời vị đạo sĩ nọ ăn và uống rượu chung.
Người dân thôn Hoàng Ngọc bởi vì làm ăn có lien quan đến người chết, khó tránh sẽ gặp phải 1 chút chuyện kỳ quái, đều là phải mời 1 ít đạo sĩ âm dương tiên sinh đến giúp đỡ, cho nên thái độ của họ đối với đạo sĩ vô cùng tốt.
Thôn dân cùng vị đạo sĩ kia uống chừng 2 bữa rượu, nghe đạo sĩ tự xưng họ Mao, là từ phương bắc xa xôi đến.
Lâm Phúc Đức nghe nói có vị đạo sĩ tới, liền len lén nhìn qua, phát hiện vị đạo sĩ kia dù ăn mặc rách rưới, nhưng ăn nói lại bất phàm, nên liền ôm đứa cháu trai mới sinh của mình ra phía trước, cười nói:” Đạo trưởng vạn phúc a, cháu của ta vừa chào đời, đạo trưởng lại đúng lúc đi ngang qua, không bằng xem tướng mạo cho cháu trai ta 1 chút có được không ạ?”
Mao đạo trưởng đang ăn uống, cũng không chậm chạp, lập tức liếc mắt nhìn đứa bé bụ bẫm này, thật là không nói chứ, đứa nhỏ bụ bẫm trắng trẻo, nhắm mắt lại cũng không khóc không quậy chút nào.
Mao đạo trưởng nhìn thấy đứa bé xong hơi nhướng mày, trên dưới quan sát Lâm Phúc Đức 1 chút:” Thôn trưởng, ngày sinh của cháu ngài có thể cho ta biết không?”
Lâm Phúc Đức thấy Mao đạo trưởng nhíu mày thì trong lòng thấy hơi hồi hộp 1 chút. Cả thôn đều kiếm tiền nhờ vào người chết, mấy cái chuyện tà môn thì nhà nào mà chưa từng thấy đâu?
Lão vội vàng bảo người viết ra ngày sinh tháng đẻ của cháu mình đưa cho Mao đạo trưởng.
“Năm canh ngọ ngày 15 tháng 9 buổi trưa sao?” Mao đạo trưởng bấm ngón tay tính toán 1 cái, nhìn Lâm Phúc Đức nói:” Lâm trưởng thôn, chuyện này ta không biết là có nên nói hay không nữa”.
Lâm Phúc Đức căng thẳng trong lòng, đây chính là cháu trai bảo bối của lão, chẵng lẽ lại còn có thể xảy ra vấn đề gì sao? Nghĩ tới đây lão vội vàng nói với Mao đạo trưởng:” Đạo trưởng xin cứ nói đừng ngại a”.
Mao đạo trưởng nghe xong, cười ha hả nhìn Lâm Phúc Đức hỏi:” Nghe đồn thôn Hoàng Ngọc các người trong mấy chục năm gần đây chỉ sinh ra bé gái, không hề có bé trai, không biết là có chuyện này hay không?”
Lâm Phúc Đức nghe xong, lòng có chút nghi vấn, rõ ràng là mình nhờ đạo trưởng xem tướng mạo cho cháu trai mình mà sao lại kéo sang vấn đề này rồi, nhưng mà người ta đã hỏi thì lão cũng gật gật đầu.
“Vậy ông có biết là vì sao không?”
Lâm Phúc Đức đương nhiên không biết, chuyện này lâu nay vẫn luôn là tâm bệnh của cả thon Hoàng Ngọc, thấy Mao đạo trưởng hỏi như vậy, Lâm Phúc Đức nói:” Người bên ngoài đều đồn đãi nói là chúng tôi kiếm lời bằng tiền người chết cho nên gặp phải báo ứng đó”.
Lúc nói đến đây, Lâm Phúc Đức có chút chột dạ nhìn Mao đạo trưởng, dù sao thì kiếm lời bằng làm tiền người chết nói ra cũng không dễ nghe lắm.
Mao đạo trưởng nghe lão nói như vậy, khoát tay áo nói:” Bọn họ là ghanh ghét đỏ mắt các người kiếm nhiều tiền, nói mò vậy thôi. Các người làm ra những vật này, những quỷ hồn kia có khi còn thấy cảm kích trong lòng, các người đây là tích phúc, sao lại nói là báo ứng được.”
“Thôn các người biến thành như vầy, hẳn là do nguyên nhân khác, ta cũng không được rõ, Nhưng nghĩ lại, sau 50 năm, đột nhiên sinh ra đứa bé trai này, có lẽ đứa bé trai này chính là mấu chốt giải quyết vấn đề của thôn các người đó”.
Lâm Phúc Đức nhìn Mao đạo trưởng hỏi:” Ý của ngài là, cháu trai của ta có thể giải quyết được vấn đề của thôn chúng ta sao?”
“Không sai”., Mao đạo trưởng hơi gật đầu.
Thôn dân xung quanh nghe Mao đạo trưởng nói xong, trên mặt đều lộ ra vui mừng, thấp giọng thảo luận khi đứa bé lớn lên thế nào.
Mao đạo trưởng trầm ngâm chốc lát, nói:”Nhưng mà đứa nhỏ này cũng không dễ nuôi lớn được, vừa rồi ta có tính qua, cháu trai lão chính là tử vi mệnh cách”.
Lâm Phúc Đức mặc dù dẫn dắt toàn thôn phát tài, nhưng đối với phương diện này thì không hiểu 1 chút nào, liền hỏi:” Mao đạo trưởng, tử vi mệnh cách là gì? Cháu trai của ta sao lại không dễ nuôi sống chứ?”
Mao đạo trưởng suy nghĩ 1 chút nói:” Tử vi trong thời cổ đại là đại biểu cho đế vương. Đây là đế vương mệnh trời sinh, nếu là sinh vào thời cổ đại, bị người ta biết được, lập tức sẽ bị gϊếŧ chết, miễn cho cả nhà bị tru di cửu tộc”.
Nghe vậy, Lâm Phúc Đức nhẹ thở ra, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, không giống như xã hội thời phong kiến trước kia nữa.
Mao đạo trưởng thấy Lâm Phúc Đức thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện nói thêm:” Đừng vui mừng sớm quá, vô số yêu ma quỷ quái, nằm mơ cũng muốn ăn người mang mệnh cách tử vi đó”.
Lâm Phúc Đức nghe vậy thì nghĩ, mẹ nó cháu mình cái này không phải trở thành thịt đường tăng rồi sao?
Lão vội vàng hỏi:” Đạo trưởng, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao ạ?”
“Trừ khi ngươi để ta nuôi nó lớn lên”. Mao đạo trưởng mở miệng nói
Vừa nói xong, Lâm Phúc Đức dùng sức lắc đầu quầy quậy. Toàn thôn chỉ sinh ra được 1 đứa con trai, sao có thể đưa cho người ngoài nuôi lớn được chứ?
Mao đạo trưởng thấy vậy, nở nụ cười, hiểu rõ được suy nghĩ của Lâm Phúc Đức, nói:” Không bằng như thế này đi, đứa bé này trước 7 tuổi thì để nó ở với các người, sau 7 tuổi ta sẽ nuôi nó đến 12 tuổi lại trả lại cho các người, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo được tính mạng của nó, không như vậy thì nó tuyệt không thể qua được 8 tuổi đâu”.
Lâm Phúc Đức nghe xong, suy nghĩ 1 chút, Mao đạo trưởng cũng không có nói bây giờ sẽ mang cháu mình cùng đi, mà là sau khi nó 7 tuổi mới đi, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến tính mạng của cháu mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Phúc Đức cũng đồng ý như vậy.
Thời gian từng năm qua đi, cháu trai của Lâm Phúc Đức cũng dần lớn lên, lấy tên là Lâm Hiểu Phong.
Thằng nhóc Lâm Hiểu Phong này từ nhỏ đã mang ý nghĩa như 1 cái chìa khóa vàng mà lớn lên. Những đứa trẻ khác cho dù được người lớn trong nhà cưng chiều nhưng cũng không thể so được với hắn.
Toàn cả thôn đều coi hắn như 1 bảo bối vậy, hắn muốn đi đến nhà ai ăn cơm thì chủ nhà liền đem tất cả thịt ngon, thức ăn ngon có được mang ra cho hắn ăn.
Mà lúc Lâm Hiểu Phong 7 tuổi, cho dù là không nỡ đến đâu, Lâm Phúc Đức cũng liên lạc Mao đạo trưởng, để Mao đạo trưởng đến đưa Lâm Hiểu Phong đi.
Đến nỗi Lâm Hiểu Phong đi cùng Mao đạo trưởng tới đâu, làm gì thì cũng không có bất kỳ 1 người nào biết rõ, chỉ kiên nhẫn chờ Lâm Hiểu Phong trở về từ chỗ của Mao đạo trưởng.
Lâm Hiểu Phong ngoại trừ trưởng thành hơn 1 chút, cũng không có chỗ nào khác lạ, khi có người hỏi Lâm Hiểu Phong đã cùng Mao đạo trưởng đi đâu, làm gì thì Lâm Hiểu Phong một mực giữ im lặng không hề nói tới chuyện của Mao đạo trưởng ra.
Nhoáng 1 cái, Lâm Hiểu Phong đã 17 tuổi