Chương 51: Độc thân

"Ăn rất ngon! Thật sự nhìn không ra cô còn có tay nghề này!" Tuy rằng đầu lưỡi bị phỏng, nhưng mà Lãnh Dương vẫn nếm ra được mùi vị, cô cảm thấy đây là chén cháo ngon nhất mà cô từng được ăn, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không.

Diệp Hàm mỉm cười, lấy ra từ trong túi khác một cái bánh bao, đưa cho Lãnh Dương, "Có muốn ăn chung hay không? Chỉ ăn có một ít cháo thì không đủ no."

"Sao cô biết tôi thích ăn cháo cùng với bánh bao vậy?" Lãnh Dương vui vẻ cầm bánh bao Diệp Hàm đưa, mở bọc, bỏ vào miệng cắn một miếng lớn, "Cô đúng là con giun trong bụng tôi." Vừa rồi Lãnh Dương còn đang suy nghĩ, nếu bây giờ mà có bánh bao ăn cùng với cháo thì sẽ ngon hơn, ai biết Diệp Hàm lại có suy nghĩ giống cô, nội tâm cô đặc biệt thoả mãn.

"Cô mới là con giun." Diệp Hàm thấy Lãnh Dương cười vui vẻ như vậy, bất đắc dĩ cười lắc đầu, nghĩ thầm chỉ có một cái bánh bao mà có thể khiến cô ấy vui vẻ như vậy, cô gái này vậy mà yêu cầu lại không cao. Kỳ thật cô đem theo bánh bao là bởi vì khi cô ăn cháo cũng thích ăn kèm theo bánh bao, cô cảm thấy ăn như vậy rất ngon, lại không sợ đói, cô sợ Lãnh Dương chỉ ăn một ít cháo như vậy sẽ rất dễ đói, vì vậy chạy ra tiệm mua thêm bánh bao, không nghĩ tới vậy mà Lãnh Dương sẽ thích.

"Đúng rồi, hai người bọn họ thế nào rồi?" Lãnh Dương đột nhiên hỏi.

"Ừ, họ rất tốt, Triệu Lượng đã đi làm lại, thôn của Cao Na cũng không có chuyện gì, những khối ngọc đó tôi đã để Triệu Lượng viết một bản báo cáo, trả về cho thôn của họ rồi." Diệp Hàm kéo ghế đến bên cạnh giường, ngồi xuống.

"Ừ." Lãnh Dương gật đầu, tất cả mọi người không có việc gì thì cô an tâm rồi, "Đúng rồi, cô ăn tối chưa? Nếu chưa thì ăn cháo cùng với tôi không?" Lãnh Dương sợ Diệp Hàm chỉ lo nấu cháo cho cô mà không có thời gian ăn cơm.

"Không sao, chút nữa tôi về tuỳ tiện ăn là được rồi." Đúng như Lãnh Dương suy đoán, cô xác thực chỉ lo nấu cháo, sợ lâu quá Lãnh Dương sẽ đói, vì vậy quên mất bản thân rồi.

"Cô định một chút sẽ đi sao? Cô không ở đây bồi tôi lâu một chút à?" Lãnh Dương dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn Diệp Hàm, cô nằm viện một mình rất nhàm chán, tuy rằng nói chuyện với Diệp Hàm đôi khi sẽ bị chọc tức, nhưng mà vẫn hơn chỉ có một mình yên tĩnh trong phòng bệnh.

Diệp Hàm rủ tầm mắt, suy nghĩ một chút rồi ngước lên hỏi: "Sếp Cố đâu? Anh ấy không đến đây sao?"

Nghe Diệp Hàm nhắc tới Cố Miễn Quân, động tác húp cháo của Lãnh Dương bất ngờ dừng lại giữa không trung, có điều nghĩ tới cũng đúng, cô nằm viện lâu như vậy, họ nhất định đã gặp nhau rồi, vì vậy khẽ cười, "Không có, nhà anh ấy có việc, đã đi rồi." Thật ra cô không có ý định giấu giếm, nhưng mà cũng không cần thiết phải nói ra, xác thực cô cũng không muốn để cho Diệp Hàm biết, dù sao Cố Miễn Quân và Diệp Hàm cũng là đồng nghiệp, cô không muốn Diệp Hàm bởi vì Cố Miễn Quân mà thay đổi thái độ với mình, nếu như thật sự có đổi thái độ thì cô cũng không muốn bởi vì quan hệ của cô với Cố Miễn Quân.

"Sếp Cố đối với cô rất tốt, thời gian cô hôn mê, anh ấy vẫn luôn ở cùng với cô." Lúc Diệp Hàm nói những lời này, trong đầu nghĩ đến chuyện Cố Miễn Quân muốn cầu hôn Lãnh Dương.

Lãnh Dương lại mỉm cười, cô biết Cố Miễn Quân đối với cô rất tốt, anh ấy cũng là một người đàn ông rất tốt, nhưng mà..., nhưng bản thân cô lại không xứng với anh ấy. "Không nói đến anh ấy nữa, có cái gì tốt đâu mà nói, cô sẽ không vì anh ấy mà mở cửa sau cho tôi đó chứ?" Lãnh Dương vui đùa nói sang chuyện khác.

"Tôi không phải loại người như vậy." Trước đến giờ Diệp Hàm là người công tư phân minh, nhưng cũng không phải loại người không biết đạo lý đối nhân xử thế, tất cả mọi thứ cô làm đều dựa trên cơ sở luật pháp, còn nữa, coi như muốn để cô ấy đi cửa sau cũng sẽ không vì Cố Miễn Quân, bởi vì quan hệ của cô cùng với Cố Miễn Quân còn không bằng quan hệ của cô và Lãnh Dương, cô với Cố Miễn Quân hoàn toàn không có bất kì mối quan hệ cá nhân nào.

Lãnh Dương híp mắt cười nhìn Diệp Hàm, "Tôi cũng nghĩ vậy." Như vậy thì cô an tâm hơn nhiều, cô cũng không hy vọng tình cảm giữa hai người họ được dựng nên bởi một người khác.

"Trương Viễn Minh thì sao? Anh ta như thế nào rồi?" Lãnh Dương lại hỏi.

"Tất cả mọi chuyện hiện tại vẫn như thường." Diệp Hàm cũng chỉ có thể nói đến hiện tại, bởi vì không ai biết được huyết chú có còn tác dụng hay không, vì vậy chỉ có thể thuận theo ý trời, họ đã tận lực rồi.

"Cô ăn cháo đi, đừng để nguội, không tốt cho dạ dày." Lãnh Dương ăn xong cháo, cầm chén để lên mặt bàn, nói Diệp Hàm ăn một chút. Cô gái này đã rất gầy rồi, cô cũng không muốn hại đối phương càng gầy thêm nữa.

"Cô không ăn nữa sao?" Thấy Lãnh Dương bỏ chén xuống, Diệp Hàm suy đoán có lẽ đối phương không muốn ăn nữa.

"Đã rất no rồi, nhưng mà thật sự rất ngon, không biết sau này tôi còn có cơ hội ăn nữa không?" Lãnh Dương cười hì hì nhìn Diệp Hàm.

"Nếu cô thích, khi nào muốn ăn thì tôi nấu cho cô." Cũng không phải Diệp Hàm dễ nói chuyện, ai bảo cô gái kia là ân nhân cứu mạng của cô chứ.

Lãnh Dương nét mặt tươi cười, liên tục gật đầu, "Ngày mai tôi cũng muốn ăn, cô có thời gian nấu không?" Vẻ mặt Lãnh Dương tràn đầy chờ mong nhìn Diệp Hàm.

Diệp Hàm nhẹ gật đầu, dù sao hiện tại cô cũng ở nhà nghỉ ngơi, rất nhàn rỗi.

"Đúng rồi, tôi rất tò mò, làm sao chúng ta ra khỏi mộ được vậy?" Sau khi Lãnh Dương tỉnh lại thì rất tò mò về chuyện này, khổ nổi bên cạnh không có ai vào cổ mộ cùng cô, hỏi qua điện thoại cũng không nói rõ được, vì vậy chỉ có thể nhịn lòng hiếu kỳ lại, sau khi ăn no bụng, cũng biết tất cả không có việc gì thì cũng thấy an tâm mà hỏi Diệp Hàm.

"Mộ quốc sư có lối ra khác, nối thẳng đến thôn người Lê ở chân núi..."

"Cái gì?" Lãnh Dương kinh ngạc cắt ngang lời Diệp Hàm, "Cô nói trong mộ quốc sư có lối thông thẳng đến thôn của Cao Na?" Khó trách họ lại ở đó để thủ lăng, thì ra ở đó có thông đạo, "Tại sao Cao Na không nói? Hại chúng ta chịu nhiều dày vò như vậy." Lãnh Dương cảm thấy cả thôn họ đều túc trực bên cạnh lăng mộ, thông đạo lại nằm trong thôn, họ phải biết rõ về thông đạo này mới đúng.

"Sau khi đi ra ngoài thì cô ấy mới biết." Diệp Hàm thành thật trả lời.

"Vậy mà cô ấy lại không biết? Che giấu thông đạo này như vậy, xem ra là do quốc sư cố ý, sợ bị người thủ lăng bán đứng, sẽ có người tiến vào mộ quốc sư bằng thông đạo đó." Lãnh Dương suy đoán chắc là như vậy, nếu không thì sao cả thôn Cao Na lại không biết.

"Đúng vậy, thông đạo đó là do quân hồn tướng lĩnh kia nói cho chúng tôi biết, thông đạo nằm trong đầm nước, bơi qua một đường nước không dài lắm, đường nước này thông đến một miệng giếng cổ trong thôn." Lúc đó Diệp Hàm cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới vừa mới đi ra thì đã đến bên trong thôn.

"Giếng cổ?" Lãnh Dương nhớ lại phong cảnh xinh đẹp trong thôn, trong đầu xuất hiện một cái giếng nước, kinh ngạc: "Là miệng giếng lần trước Cao Na đưa chúng ta đến rửa mặt sao?"

"Ừ." Diệp Hàm gật đầu. "Lúc đó cô bị thương, may mắn có vị tướng lĩnh kia hỗ trợ, mang chúng ta ra ngoài theo đường nước, nếu không thì chúng tôi cũng không biết được bên dưới đầm nước có đường đi, chúng ta cũng không ra ngoài được." Hoàn toàn chính xác, họ không có thiết bị lặn, Lãnh Dương lại bị thương nặng, họ ai cũng thân mang thương tích, muốn lặn xuống nước để bơi ra cũng rất khó, mà những quân hồn kia giúp đỡ thì lại không giống, tốc độ cực nhanh, chỉ cần không đến vài phút thì họ đã đi ra khỏi giếng.

"Nhưng mà, không phải những quân hồn kia không vào được mộ thất của quốc sư hay sao?"

"Họ không vào được bởi vì bức tường bên ngoài chủ mộ thất của quốc sư có vẽ cấm quỷ chú, khi chúng ta đi vào, mở cửa đá kia ra, chỗ đó liền có lỗ hổng." Diệp Hàm nghĩ Lãnh Dương ngủ lâu quá nên hồ đồ rồi sao? Đạo lý đơn giản vậy sao lại không nghĩ tới.

"Đúng nha! Vậy mà tôi lại quên mất." Lãnh Dương xấu hổ cười, quả nhiên ngủ lâu quá nên đại não không linh hoạt rồi.

"Đúng rồi, lúc cô hôn mê thì người bạn kia của cô có đến, cô ấy kêu tôi nói cho cô biết, cái anh nhi trủng kia cô ấy sẽ mang đi, sau này nếu cô cần thì cô ấy sẽ đưa cho cô." Diệp Hàm bỗng nghĩ đến.

"A, tôi biết rồi, tôi cần cái đó để làm gì? Mang đi thì cứ mang đi đi! Chỉ cần Cao Na đồng ý là được rồi." Lãnh Dương vừa nghe nói đến việc lấy anh nhi trủng đi thì đã biết Diệp Hàm nói đến ai, ngoại trừ nữ quỷ Mạnh Thường Quân thì còn có thể là ai nữa.

"Sao cô biết được cô ấy vậy?" Diệp Hàm cảm thấy rất kỳ quái, cô nhận thấy được quan hệ của Lãnh Dương và nữ quỷ kia không tồi.

"Tôi nói ra, cô sẽ tin sao?" Lãnh Dương cười nhìn Diệp Hàm, muốn nhìn thử người theo thuyết vô thần này, bây giờ có còn muốn giữ quan niệm giống như trước nữa hay không.

"Nếu cô không ngại thì nói một chút thử xem." Diệp Hàm làm sao mà không đoán được chút tâm tư đó của Lãnh Dương.

"Lúc tôi còn nhỏ, có một đêm đang ngủ, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy cô ấy, cô ấy nói với tôi, trước kia tôi và cô ấy là bạn bè, cô ấy tới tìm tôi là để giúp đỡ tôi, sau đó cô ấy phong ấn lại thiên nhãn của tôi, muốn để cuộc sống của tôi trở nên bình thường hơn." Phong ấn thiên nhãn, khi nào cần thì cô có thể tự chủ mở hoặc đóng lại.

Lúc trước Diệp Hàm đã từng nghe Lãnh Dương nói qua chuyện cô ấy có thiên nhãn, vì vậy cũng sẽ không kinh ngạc, chẳng qua cảm thấy sự thần bí của Lãnh Dương càng nhiều, cô gái này đến cùng là như thế nào? Không chỉ có mắt âm dương và thiên nhãn mà còn có bạn là quỷ, rốt cuộc trên người cô ấy còn có bí mật gì khiến cô không thể đoán được nữa không?

"Mắt âm dương của cô quấy nhiễu cuộc sống của cô nhiều lắm sao?" Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng Diệp Hàm cảm thấy hẳn là có, một đứa bé có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn được, đoán chừng trong lòng sẽ sợ hãi? Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Hàm sinh ra thương cảm, có chút đau lòng cho cô gái này.

Lãnh Dương bất đắc dĩ cười, "Tôi đã quen."

Biểu lộ bất đắc dĩ ấy của Lãnh Dương, Diệp Hàm thu hết vào mắt, cô biết rõ nếu như đối phương đã quen với việc này rồi, không có vấn đề gì thì cũng sẽ không có phản ứng như vậy, cũng không bất đắc dĩ như vậy, bởi vì việc này không thể nào thay đổi được nên chỉ có thể học cách chấp nhận.

"Cô thích ăn cháo hương vị thế nào? Ngày mai tôi nấu cho cô." Diệp Hàm nói sang chuyện khác, không muốn để Lãnh Dương buồn.

"Cá đi! Rất lâu tôi không ăn cháo cá rồi, thật là tưởng niệm." Lãnh Dương lại vui vẻ, trên mặt lại hiện ra tươi cười.

"Được."

"Trước tiên cô ăn cái gì đi đã, đừng để đói, nếu không thì tôi mang trọng tội rồi." Lãnh Dương thấy Diệp Hàm vẫn một mực nói chuyện với mình, cũng không ăn cháo, liền giục cô ấy.

Diệp Hàm mỉm cười, "Làm sao cô lại mang trọng tội được?"

"Cô cũng là người bệnh, tôi để cô nấu cháo cho tôi ăn, tôi đã thấy áy náy lắm rồi, nếu mà còn để cô đói bụng, thì tôi đã phụ lòng cô, cũng phụ toàn bộ sự quan tâm yêu thương của cô rồi đúng không? Nếu để người khác biết được, chắc sẽ gϊếŧ tôi." Lãnh Dương mỉm cười nói, kỳ thật cô đang ngầm chỉ đến bạn trai của Diệp Hàm, cô cảm thấy Diệp Hàm là một cô gái xuất sắc như thế, khẳng định cũng sẽ có một người đàn ông xuất sắc làm bạn, tuyệt đối sẽ không độc thân. Nhưng mà, sự thật lại không giống như cô nghĩ, một cô gái ưu tú quá, ngược lại sẽ làm cho nhiều người đàn ông thấy chùn bước, cộng với tính chất công việc của cô ấy, là một công việc bận đến quay cuồng, làm gì còn thời gian để nói đến chuyện yêu đương, coi như có bạn trai thì cũng sớm chia tay rồi.