Chương 37: Chiếm hữu

Tiếng hít thở dồn dập của hắn ở bên tai, đôi mắt thâm thúy tỏa ra ánh sáng thiêu đốt, cô bị hấp dẫn mà khẩn trương, không biết nên đặt mắt vào nơi nào thì thích hợp hơn.

“Anh muốn nói chuyện gì?” Cô dời mắt, nhỏ giọng mở miệng.

Người đàn ông mỉm cười, tà ác tới gần thêm một tấc, môi mỏng chạm vào mũi cô, mùi rượu nồng đậm, Hứa Y Hàm theo bản năng ngửa người ra sau, lại bị hắn ôm chặt lấy eo.

Cô không quen tư thế trò chuyện quá mức thân mật như vậy, có cảm giác bị ép bức cũng bất lực.

“Gần quá...”

Ngoài miệng cô cự tuyệt, hai tay nhẹ nhàng che ở giữa hai người, chạm vào l*иg ngực nóng bỏng của hắn, cùng với tiếng tim đập thình thịch.

“Y Hàm.” Hắn sờ trán cô, thấp giọng gọi.

Cô rụt rụt cổ, “Ừm”

Giọng nói kiên định, khẽ cắn từng chữ, “Nói cho tôi biết, vì sao em muốn ly hôn?”

Hứa Y Hàm sửng sốt một giây, ngay sau kinh ngạc há to miệng, “Hả?”

Hàng mi dài khẽ rung, vấn đề này với cô mà nói tựa như có chút khó khăn, thế nên cái miệng nhỏ mở ra nhưng do dự không lên tiếng, trầm mặc rất lâu.

Cô nhất thời không nói gì, hắn cũng kiên nhẫn không thúc giục, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, một giây cũng không muốn dời mắt.

Thật lâu sau, cô mới bình tĩnh cùng hắn đối diện, mặt nghiêm túc, lời nói cũng nói nghiêm túc theo.

“Trước kia anh nói, quan hệ hôn nhân của chúng ta chẳng qua là vì đạt thứ chúng ta cần, anh còn cảnh cáo em không được ảo tưởng gì về anh, anh nói chỉ cần chờ thân thể mẹ ổn định thì em có thể rời đi bất cứ lúc nào...”

Cô gái nhỏ không kiêu ngạo không hống hách, nhẹ giọng nói: “Em bây giờ chỉ là sử dụng quyền lợi này mà thôi.”

Thẩm thiếu gia nhạy bén tìm được mấu chốt trong lời nói của cô, nhướng mày hỏi: “Tôi nói em không được có ảo tưởng gì về tôi?”

Cô chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt hắn tối lại, giọng điệu trầm xuống , “Em làm được?”

Hứa Y Hàm lắng nghe tần số rung động bất thường vì lương tâm cắn rứt, mạnh miệng nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Dữ Dương thất thần một hồi lâu, ngay sau đó tự giễu cười cười, biết vậy chẳng nói.

Trước đây chưa từng thấy cô nghe lời như vậy, nhưng khi gặp chuyện này, cô ấy lại tỏ ra bộ dáng học sinh ngoan ngoãn luôn nghe lời, ghi nhớ lời dạy bảo trong lòng?

Hai chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung, thỉnh thoảng cọ qua chân dài thẳng tắp của hắn, cho dù cách lớp quần cũng có thể cảm nhận rõ ràng được độ cứng cùng nhiệt độ nóng như lửa đốt.

Trong lòng cô rung động, mặt đỏ hồng tiếp tục nói: “Em biết anh đã giúp Hứa gia rất nhiều, so với những thứ mà em làm được thì cơ bản là không đáng nhắc tới, cho nên mặc dù thái độ của anh không tốt thì em vẫn có lòng biết ơn và tôn trọng anh.”

Cô nhìn sắc mặt hắn dần dần biến thành đen, gượng cười nói: “Anh yên tâm, sau này em sẽ chung sống tốt hơn với anh, em sẽ kiên nhẫn chờ anh mở miệng trước, đây là điều duy nhất mà hiện tại em có thể làm...”

Nghe đến đây, người đàn ông không chịu được nữa, giọng điệu ngả ngớn hỏi: “Nếu như cả đời này tôi sẽ không buông tha cho em thì sao?”

Hứa Y Hàm trừng mắt, buột miệng thốt ra, “Anh sẽ không vô liêm sỉ như vậy chứ?”

“Cũng không nhất định...”

Chóp mũi hắn cọ vào môi cô, thong thả vẽ vòng trên cằm nhỏ, “Không gian trá thì không kinh doanh được, tôi vốn không phải là người tốt.”

“Nhưng vì sao?”

Cô có chút khó hiểu, thậm chí là nghi hoặc, “Rõ ràng anh có nhiều sự lựa chọn như vậy...”

“Lựa chọn...”

Thẩm Dữ Dương lui về phía sau một bước, cúi người, đôi mắt đen gắt gao nhìn cô, “Em đang nói ai?”

Cô mím chặt môi, trong lòng buồn bực kêu rên, thật là ngốc, lời nói trong lòng không thể tùy tiện nói ra, không biết sao?

“Hứa Y Hàm, tôi hỏi em đó.” Hắn cắn răng nói từng chữ.

Cả người cô căng thẳng, hơi thở yếu ớt, “Các cô ấy...”

Thẩm thiếu gia nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lại không hiểu là sao.

Rồi sau đó, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: “Tôi không nhớ rõ là tôi có “các cô ấy” ở bên cạnh.”

Hắn bày ra bộ mặt thật vô tội, oan uổng, nhưng bộ dáng này trong mắt Hứa Y Hàm lại giống như bốn chữ “mặt dày vô sỉ”.

Cô bực mình khó chịu, tức giận trong lòng thầm mắng, người đàn ông này sao có thể tệ như vậy, hái hoa ngắt cỏ khắp nơi không nói, lại còn có thể công khai quên sạch vậy, da mặt hắn làm bằng tường thành tám thước* sao?

Cô gái nhỏ hừ lạnh một tiếng, ý đồ chọc phá bộ mặt giả dối ngụy trang, “Ảnh hậu Nam Duẫn, người mẫu Anh Đào, nữ diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí, người nào mà không có quan hệ với anh?”

“A...”

Người đàn ông nói đầy nhịp điệu, khóe môi giơ lên, ý cười không che giấu được, đáy mắt tràn đầy ý tứ, “Thì ra em quan tâm chuyện này sao?”

Cô bị hỏi đầu óc trống rỗng, vội vàng phủ nhận, “Không phải.”

Hắn cũng không nói tiếp, cứ cười như không cười nhìn cô, cho đến khi cô không chịu nổi ánh mắt nóng rực chăm chú của hắn mới mất tự nhiên dời tầm mắt.

“Thật sự không phải.” Hơi thở yếu ớt.

Thẩm Dữ Dương khẽ thở dài, áp suất thấp trong lòng cũng vơi bớt, hô hấp trở nên thông thuận.

“Nếu quan tâm vậy sao không hỏi tôi?”

Cô nhíu mày, “Vì sao phải hỏi?”

“Chúng ta là vợ chồng...”

Hắn ôn nhu: “Chẳng phải em có quyền lợi này sao?”

Hứa Y Hàm chậm rãi lắc đầu, thần sắc cô đơn: “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, em không cho rằng mình có thể can thiệp vào đời sống riêng tư của anh.”

Bàn tay to của hắn ôn nhu vuốt ve mặt cô, ánh mắt sắc bén từng bước ép sát, “Nếu mà như thế, về sau tôi mang những người phụ nữ khác về nhà, em cũng theo ước định mà âm thầm chịu đựng sao?”

Một câu nói bất ngờ khiến cô không kịp suy nghĩ, hai mắt lập tức đỏ lên khóc nức nở rõ ràng, “Anh không thể như vậy...”

“Vì sao?”

Giọng hắn có chút run, ngữ khí vội vàng, “Đây là sự riêng tư, là tự do của tôi, không phải em không quan tâm đến sao?”

Trái tim cùng với tâm lý xây dựng nháy mắt sụp đổ, không tấm lưới nào có thể che đậy được nỗi đau như kim đâm.

Tuy rằng ý nghĩ này đã xoáy nhiều lần trong lòng cô, nhưng khi từ trong miệng hắn nói ra, thì cô thậm chí dũng khí nghe cũng không có.

Vì sao muốn ly hôn?

Cho đến lúc này, cô mới không thể không thừa nhận, cô sợ hãi.

Cô không đủ tự tin để đối mặt với mối quan hệ không bệnh mà kết thúc như vậy, chỉ là cô muốn kéo mình lại vào giây phút cuối cùng trước khi rơi vào vực sâu.

Hứa Y Hàm đột nhiên mất khống chế cảm xúc mà đẩy hắn ra, kháng cự sự tiếp cận của hắn, cứ như hai người càng gần, cô càng khó chịu đến hô hấp khó khăn.

Đương nhiên hắn không dễ dàng buông tha cô, một tay quấn lấy eo ôm chặt cô vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu dán bên tai cô, thì thầm gọi cô, “Y Hàm..”

Cô tựa đầu lên vai hắn, cái mũi co rụt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống, lướt qua cằm rồi thấm ướt quần áo hắn.

“Em không muốn trả lời... vấn đề này.” Giọng cô run run.

Thẩm Dữ Dương trầm mặc, có lẽ là nhận thấy được mình ép hỏi có chút cực đoan, vô ý làm tổn thương trái tim mẫn cảm của cô gái.

Hắn ôm cô, nghe tiếng khóc kìm nén ở bên tai, tay vỗ lên lưng nhỏ bé, nhẹ nhàng an ủi.

Khi còn rất nhỏ, cô biết nước mắt là vũ khí vô dụng nhất trên đời này.

Lúc bé khi bị anh trai bắt nạt, cô quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, nhưng ba mẹ cô còn không có kiên nhẫn đỡ cô, ngược lại ôm con trai bảo bối hôn không ngừng, người hầu trong nhà không nhìn được ôm cô đến phòng rồi bôi thuốc cho cô.

Người đó cho cô một chiếc kẹo trái cây, nói, “Đừng khóc, càng phải trở nên mạnh mẽ hơn.”

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng những lời này cô vẫn khắc sâu trong lòng.

Cô nỗ lực như vậy, nhưng cho đến hôm nay, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Sau khi bị người nhà lừa gạt lợi dụng vô số lần, những mong đợi nhỏ nhoi còn lại cũng lần lượt bị thất vọng cho đến khi tan vỡ.

Cô bắt đầu không ngừng hoài nghi có phải mình không tốt không, một người mà ngay cả người nhà cũng không yêu thích, thì thật sự có đủ tư cách có một tình yêu thiêng liêng tốt đẹp sao?

Thật lâu sau, cảm xúc của cô dần dần ổn định, hắn xoa nhẹ mái tóc ngắn, đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, bàn tay lướt qua nước mắt trong suốt.

“Không muốn trả lời thì đừng trả lời, ngoan ngoãn nghe tôi nói.”

Hứa Y Hàm ngơ ngác nhìn hắn, hít hít cái mũi, không nói chuyện.

“Tôi không có thói quen giải thích cho người khác, đây là lần đầu tiên tôi nguyện ý vì em ngoại lệ.”

Thanh âm của hắn rất thấp, nhưng từng chữ đều phát âm rõ ràng, “Em biết thân phận của tôi, cũng hiểu rõ là một thương nhân, khi tham dự những sự kiện thì đều cần có bạn nữ đi cùng, đây là lễ nghi xã giao.”

Cô gật đầu “ừ” một tiếng.

“Khi chúng ta kết hôn, là em nói muốn giữ kín quan hệ, không muốn công khai phải không?”

Cô tiếp tục gật đầu.

“Em không muốn tham dự cùng tôi với thân phận Thẩm phu nhân, mà bên tôi lại cần một người, tôi chỉ có thể giao dịch thuê người đi cùng, tôi nói như vậy em có hiểu không?”

Ánh mắt Hứa Y Hàm khẽ động, những đoạn ký ức bị cắt nhỏ ra lại chậm rãi tụ lại, cô nhớ tới một số hình ảnh ái muội không rõ ràng, cô giận dỗi lui lại một chút, quyết tâm cách xa hắn chút.

“Không hiểu.”

Cô hừ nhẹ, “Trong nội dung giao dịch còn bao gồm cầm tay rồi ôm eo sao?”

Thẩm Dữ Dương sửng sốt một giây, ánh mắt bỗng lóe sáng, khóe miệng sau đó gợi lên nụ cười nhàn nhạt, cúi mặt gần sát vào cô.

“Hứa Y Hàm.”

Hắn cười ái muội, “Tôi hôm nay mới biết được, thì ra em có tính chiếm hữu mạnh mẽ với tôi như vậy...”

Cô tuyệt không thừa nhận, “Em không có.”

“Phải không?”

Tay hắn khẽ vuốt môi cô, thấp giọng hỏi: “Nếu tôi cùng họ phát sinh chuyện gì đó, em cũng không quan tâm sao?”

Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt ướŧ áŧ, nghĩ đến khả năng này lòng cô như bị dao cắt.

Hắn không nhìn được bộ dáng bị bắt nạt đáng thương của cô, trong lúc nhất thời không kìm lòng được cúi đầu hôn cô, sau đó than nhẹ một tiếng, “Thừa nhận mình quan tâm, khó như vậy sao?”

Cô há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn đỡ cổ, dùng sức chặn lại lời nói kế tiếp của cô, đầu lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau, mùi rượu thơm dịu lan ở giữa môi răng, hôn sâu một cái, hai người đều sa vào mê say.

Lúc lâu sau hắn buông cô ra, ánh mắt bốc cháy lên ánh nắng gắt, tiếp tục hỏi: “Thừa nhận thích tôi, khó vậy sao?”

Cô bị hôn lưỡi thẳng, không rõ đáp: “Không thể.. ưʍ.. thừa nhận.”

“Quỷ hẹp hòi.”

Hắn cười chạm vào chóp mũi cô, trong mắt có gợn sóng nhu hòa bồng bềnh, “Thế nào cũng phải để tôi nhận thua trước.”

Cô không nghe hiểu, hoảng hốt hai giây.

Hắn nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Hứa Y Hàm, tôi không muốn ly hôn.”

“Vì sao?”

Hắn hơi bối rối, ánh mắt mất tự nhiên ngó lên trên, “Bởi vì... tôi không muốn em rời xa tôi, không muốn em cười với người đàn ông khác, càng không muốn sau em sẽ gả cho người khác, nói như vậy, em có hiểu không?”

Hứa Y Hàm trợn tròn mắt, bị choáng bởi lời thổ lộ thực hư kỳ lạ này, lát sau mới lấy lại tinh thần, cẩn thận mở miệng hỏi, “Ý anh là... Anh thích em sao?”

Mặt người nào đó hơi hơi phiếm hồng, “Nghe hiểu là được, không cần phải nói ra.”

Cô nhất thời không nhịn được nữa, ngược lại ngừng khóc mỉm cười, mắt to híp lại.

Hai người tiếp xúc hơn một năm, cô khó có được một lần chiếm ưu thế, tuy không có tật xấu bỏ đá xuống giếng, nhưng lại dễ dàng nhận ra tính trẻ con trong lớp vỏ ngoan hiền đó.

Cô mềm giọng làm nũng, “Nhưng em muốn nghe anh nói.”

Thẩm thiếu gia nhất thời lộ vẻ khó xử, nắm tay ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng hỏi: “Nếu tôi nói, em còn muốn ly hôn không?”

Cô nhìn dáng vẻ thấp bé hiếm thấy của hắn, cười tươi hết mức.

“Không biết.”

Cô kiêu ngạo cao giọng, “Nhưng em có thể suy nghĩ một chút.”

*Thước: một đơn vị đo, 1 thước ở Trung Quốc = 0.33m