Chương 36: Chúng ta nói chuyện

Thời gian được dừng lại vào lúc này.

Hô hấp của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, thậm chí là giọng nói khàn khàn say rượu của hắn, giống như bông hoa anh túc, làm tê liệt dây thần kinh thính giác của cô, mọi thứ xung quanh đều im lặng.

“Anh biết...”

Cô nhìn hắn rồi lẩm bẩm nói, “Vì sao?”

Biết đó là em, sao còn muốn làm như vậy?

Hắn cười cong mắt, khóe miệng cười xấu xa, “Em cảm thấy thế nào?”

Hắn cúi đầu chôn vào cổ cô, nụ hôn nóng vụn dán lên da thịt cô, đi đến đâu đỏ ửng tới đó, người cô căng thẳng, hai tay nắm chặt vạt áo hắn, hô hấp càng thêm khó khăn.

Cô không đẩy hắn ra được, thanh âm mềm như yêu kiều rêи ɾỉ, “Em không biết...”

Bức tường lạnh thấu xương nhuốm đầy sự ẩm ướt của ban đêm, lưng kề sát tường đã đông lạnh mà không biết, nhưng trước ngực lại nóng cháy không chịu được.

Trên người cô luôn hương thơm như em bé, êm dịu và thơm ngọt như sữa bò, đã dán vào thì không thể rời đi.

Nụ hôn mãnh liệt lại mất khống chế, cuối cùng hắn gần như gặm cắn xương quai xanh, chiếm cứ mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô.

“Anh đừng như vậy... Em không thích...”

Cô rụt cổ trốn, vẫn là sợ hãi.

Trong hoàn cảnh xa lạ lại nguy hiểm này, lại đối mặt với người đàn ông say rượu thần trí mê loạn, cô không có một chút hi vọng nào có thể thành công đỡ đòn tấn công của hắn.

Sau khi hôn xong, hai người có ký ức thân thể giống nhau, vừa tới gần, những hình ảnh đỏ mặt tía tai kia ập tới, chưa kịp mở miệng cự tuyệt, cơ thể mẫn cảm đã mềm nhũn trước, mất đi nhiều khí thế.

“Phản đối không có hiệu quả.”

Hắn nắm chặt tay nhỏ, đặt lên trái tim cô, lòng bàn tay lạnh lẽo nháy mắt bị tiếng tim đập kịch liệt hòa tan.

Hắn thấp giọng cười: “Tim đập nhanh như vậy, thật sự không thích sao?”

Cô sửng sốt, mới mở miệng giải thích, hắn lại dùng ngón tay đặt vào môi cô, ép cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Đần ông muốn hôn phụ nữ, thông thường chỉ có hai nguyên nhân, nhu cầu sinh lý và nhu cầu tâm lý.”

Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, bức người, “Em cho rằng... Tôi đối với em là loại nào?”

Hứa Y Hàm nuốt nuốt nước miếng, cụp mắt nghĩ một chút, lại giương mắt, nhỏ giọng trả lời: “Sinh lý?”

Hắn lui ra sau một chút, ánh mắt nhẹ đảo qua áo hoodie rộng thùng thình của cô, nhướng mày đùa giỡn hỏi: “Em chắc chứ?”

Cô sửng sốt một giây, người đàn ông tiếp tục hỏi: “Em có chắc với dáng người này của em có thể làm tôi sinh ra phản ứng sinh lý?”

Cô chợt bừng tỉnh, nhận ra sự ngả ngớn trong lời nói của hắn, trong lòng thấy tức giận ngẩng đầu trừng hắn.

“Dáng người không tốt cũng không cần anh đánh giá...”

Miệt thị trần trụi vậy khinh thường ai chứ?

Hai người nhìn nhau một lúc, người đàn ông dường như rất thích cô ngẫu nhiên sẽ lộ tính cách nữ giới, hoàn toàn khác với cô bé ngày thường ngoan ngoãn lễ phép.

Chân thực và gần gũi một cách ngạc nhiên.

Nhớ trước đây vừa thấy hắn liền cung kính khom lưng chào hỏi, một hai gọi “Ngài” khiến người khác da đầu tê dại.

Tính cách ôn nhu cộng thêm cung phản xạ siêu dài, ở chung lâu rồi những lúc hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng bên này đầu còn chưa kịp nổi bão, thì cô gái nhỏ bên kia đã ủy khuất mắt đỏ hoe.

Sau đó sẽ bị gán cho cái tội bắt nạt trẻ con, chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận muốn bùng nổ tại chỗ.

Trong miệng hắn nồng mùi rượu, mắt đào hoa híp lại, bàn tay to dừng ở trên đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Cũng rất nóng tính...”

Cô gái nhỏ không vui muốn đánh, nhưng tay vừa nâng lên đã bị hắn nắm ở giữa không trung, sau đó... theo hướng dưới thân hắn.

Cự thú ngẩng cao đầu bị vây ở trong chiếc quần tây, nhô lên thành hình cung lớn, cách lớp vải có thể cảm nhận được hơi nóng cực độ.

“Anh...”

Cô sợ ngây người, toàn thân cứng đờ, thế nhưng đã quên phải gỡ tay nhỏ an ủi vật cứng ra.

“Em rút lại lời em vừa nói...”

Hắn dẫn dắt cô dùng tay bao lấy vật kia vuốt ve lên xuống, cho dù cách hai lớp quần, nhưng người đàn ông vẫn thoải mái thở dốc, mang theo giọng nói tìиɧ ɖu͙© khàn khàn.

“Tôi khẳng định, em có thể khiến tôi có phản ứng sinh lý.”

Vẻ mặt Hứa Y Hàm không thể tin được nhìn hắn, kinh hoàng, nghi hoặc, khϊếp sợ.

Tiếp theo nháy mắt.

“—a.” Người đàn ông cúi đầu nghẹn lại.

Cô hung hăng dẫm lên một chân hắn, nhân lúc hắn thối lui thì cô liền dùng hết sức đẩy hắn ra, tóm được khe hở cô liền chạy nhanh như dã thú không quay đầu lại.

Sau một hồi náo loạn, hắn cũng tỉnh rượu hơn chút, chịu đựng cơn đau nhìn cô gái đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, lại cúi đầu nhìn thứ to lớn dưới thân, Thẩm thiếu gia không nhịn được mắng câu thô tục.

Vợ chồng Tần gia đang đón khách ở giữa đại sảnh vừa lúc nhìn thấy cô gái mặt đỏ bừng chạy ra từ ban công, mắt nhìn thẳng nhanh chóng chạy qua bọn họ.

Lâm Tư Uyển lo lắng hỏi: “Y Hàm xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Mặc nhẹ kéo cô vào trong lòng, khóe môi nghẹn cười, “Anh đoán là có người dùng sức quá mạnh.”

“Ừm?”

“Không có gì.”

Tần Mặc cúi đầu hôn trán cô, “Em nghỉ ngơi một lát đi, chỗ này để anh tiếp đãi.”

Lâm Tư Uyển lắc đầu, “Em cùng anh.”

“Không mệt sao?”

“Cùng anh sẽ không mệt.” Cô nói.

Người đàn ông sủng nịnh cười, ôm vai cô, ôm càng chặt hơn, tầm mắt nhìn vào một góc tối ở ban công.

Một nhỏ một lớn, cả hai đang sống trong cuộc sống hôn nhân mà không hiểu tình yêu là gì, trách không được cả ngày gà bay chó sủa, nháo loạn không yên bình.

Hắn khẽ thở dài.

Ngẫm lại đều khiến người khác không yên lòng.

Trên đường về nhà, Hứa Y Hàm bất đắc dĩ ngồi trên ghế lái.

Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế phụ, hai chân dài cong lại, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt nghiêng sang một bên, cau mày, thỉnh thoảng còn khó chịu rêи ɾỉ.

Ba cúc áo trước ngực cởi ra, lộ ra da thịt trước vạt áo, dời tầm mắt xuống... mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng gợi cảm.

Đáng tiếc thân hình dụ hoặc này lại không được cô chú ý nhiều, bởi vì thân là tay lái mới, trừ bỏ chiếc xe tàn trong kỳ thi, đây vẫn là lần đầu tiên chạm vào tay lái khác, đặc biệt là chiếc xe thể thao này... cực kỳ mê hoặc.

Sau một hồi luống cuống tay chân, cô mới miễn cưỡng khởi động được xe, dọc theo đường đi hết sức tập trung, mỗi một khúc rẽ đều lo sợ, những lúc đèn đỏ dừng lại cô sẽ trộm nhìn người đàn ông đã say bất tỉnh nhân sự trên ghế phụ.

Không hiểu sao cô thở nhẹ một hơi.

Hắn uống say thì ít nhất cô không cần đối mặt với hắn, thật ra bây giờ cô càng ngày càng sợ hãi ở cùng một chỗ với hắn, bởi nhất cử nhất động của hắn sẽ bị phóng đại vô số lần trong lòng cô, mà cô đã không khống chế được mà để ý đến những gì của hắn.

Cô lo lắng thời gian càng lâu thì những bí mật chôn dưới đáy lòng sẽ bị lộ trước mặt hắn.

Cô nghĩ nếu hắn đã biết chuyện này thì nhất định hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo khó chịu kia mà nhìn cô, “Không phải muốn ly hôn sao? Không phải luôn miệng nói chúc tôi hạnh phúc sao? Hứa Y Hàm, em thích tôi như vậy sao?”

Cô bực bội vò đầu bứt tóc, càng nghĩ càng đau đầu.

Sau đó lại không nhịn được nhìn lén người đàn ông một cái, không khỏi thở dài.

Nhìn thật đẹp...

Tiếng còi xe “tit tít tít” thúc giục phía sau vang lên, cô vỗ đầu một cái, đạp chân ga lướt đi.

Trai đẹp hại người... trai đẹp mê hoặc người...

Hứa Y Hàm, thì ra mày chính là người hời hợt như vậy sao?

Nửa giờ sau, cô đỗ xe ở dưới chúng cư của họ.

Cô phải cố gắng hết sức mới đưa được người đàn ông say khướt lên lầu.

Cả đường người đàn ông đều cúi đầu, gần như đè ở trên người cô, mặc kệ thân hình nhỏ bé của cô có thể trụ được hay không

Khi cô khom người nhập mật khẩu, người đàn ông vốn đang dựa trên tường đột nhiên ôm cô từ phía sau, nặng như ngàn tấn, cô không đứng vững suýt chút nữa trượt xuống.

Mặt hắn dán bên cổ cô hôn lung tung, cô đè nén lại những suy nghĩ xấu xa, thật vất vả mới kéo hắn vào phòng ngủ.

Nhưng ai biết được lúc hắn ngã xuống lại túm chặt tay cô, dụ cô cũng ngã xuống.

Cô gái nhỏ nhào thẳng vào người hắn, môi chuẩn xác in lên mặt hắn, đầu óc cô oanh tạc, vội vàng muốn bò dậy.

Nhưng eo chợt nặng nề, hai cánh tay của hắn đan vào nhau quấn chặt lấy thắt lưng cô, nhất thời không thể động đậy.

Bên tai có tiếng cười rõ ràng gian xảo đắc thắng.

Trong phòng tối om, cô cúi đầu nhìn hình bóng mơ hồ của hắn, hơi run hỏi, “Anh không say sao?”

Người đàn ông chậm rãi đáp: “Ai nói với em là tôi uống say?”

“Anh rõ ràng còn tỉnh táo, vì sao lại muốn ăn vạ em?”

Hứa Y Hàm thật buồn bực, có loại cảm giác bị bán đứng còn ngây ngốc giúp hắn đếm tiền, cả chặng đường mệt mỏi đỡ hắn, sợ không cẩn thận khiến hắn ngã cả người bị thương, thế mà hắn lại...

“Tôi không như vậy thì em sẽ ngoan ngoãn theo tôi về nhà không?”

Hứa tiểu thư hừ một tiếng, tức giận không muốn nói chuyện với hắn.

Người đàn ông cười hỏi: “Tức giận?”

“Đúng vậy.” Cô nói thẳng.

Hắn trầm mặc vài giây rồi chợt ngồi dậy, nhân tiện bế cô lên, cứ ôm cô như vậy đi ra ngoài.

Đi đến phòng bếp, đặt cô lên bàn nấu ăn, đầu gối đẩy hai chân đang khép chặt của cô rồi đứng ở giữa.

Sau đó...

Hắn rót cho mình một cốc nước dưới cái nhìn ngơ ngác của cô rồi uống hết sạch.

“Uống say là giả, khát nước là thật.”

Hắn vừa nói vừa lau đi vệtt nước đọng lại trên khóe môi, hai tay dừng ở phía sau cô, thân người gần sát đến mức chóp mũi chạm vào nhau, ánh mắt giao nhau.

Trong không khí thoang thoảng mùi rượu, cô nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, không tự giác nuốt nước miếng.

“Anh muốn làm gì?”

Hắn thấp giọng, “Hứa Y Hàm, chúng ta nói chuyện.”