Chương 34: Lại kêu một tiếng?

Một bữa cơm này Hứa Y Hàm ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.

Miễn cưỡng uống hai ngụm cháo kê, bánh bao xá xíu ăn được một nửa cũng không nuốt nổi nữa.

Hắn hơi giương mắt, gắp chiếc bánh bao trong cho vào trong bát của mình.

Hứa Y Hàm hoàn hồn lại, ngữ khí dồn dập, “Cái kia... em ăn rồi...”

“Cô giáo không dạy em lãng phí thì thật xấu hổ sao?”

Thẩm thiếu gia bày ra bộ mặt nghiêm túc, chính thức dạy bảo, “Trẻ em ở vùng núi nghèo khó ngay cả canh cũng chưa từng uống, em lãng phí đồ ăn như vậy, không sợ không xứng với nền giáo dục ưu tú của mình sao?”

Cô gái bị nói gương mặt phiếm hồng, ngượng ngùng mở miệng, “Em ăn là được.”

Nói xong cô liền vươn chiếc đũa muốn gắp lại, còn chưa đυ.ng tới bánh bao trắng to, hắn đã gắp bỏ vào trong miệng trước, trước mặt cô cắn một miếng to thong thả nhai nuốt.

Không đợi cô phản ứng lại, hắn lại gắp một chiếc bánh to vào trong bát cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể.”

Cô nghe không hiểu, nghiêm túc nhìn một vòng.

Trắng trắng mềm mềm, lại tròn tròn.

A....

Cô cúi đầu nhìn quả đào hơi nhô ra trước ngực mình, khi phản ứng lại thì xấu hổ cổ đỏ bừng.

Người này thật là vô lại.

Chờ khi cô dọn dẹp xong phòng bếp rồi về phòng thay quần áo, người đàn ông ở trong phòng khách vừa cởi bộ quần áo ở nhà ra, mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, thấy cô đi ra, ngoắc tay về phía cô, “Lại đây.”

Hứa Y Hàm chậm rãi đến gần, tầm mắt chạm vào làn da hở ra, đầu óc tê dại, cuống quít dời tầm mắt.

“Em...”

Không đợi cô lên tiếng, trên tay đã cầm chiếc cà vạt sọc màu sắc sặc sỡ, Thẩm Dữ Dương cúi đầu, giọng điệu nhàn nhạt, “Đeo giúp tôi.”

“Em đã không còn là thư ký riêng của anh nữa.” Cô phấn khởi phản kháng.

“Ừm.”

Hắn nhẹ nhàng đáp lại, sau đó đem cà vạt treo dưới cổ áo hạ, kéo tay nhỏ của cô đặt ở trước ngực.

“Không phải thư ký, là Thẩm phu nhân.”

Hắn thấp giọng hỏi: “Lý do này đủ chưa?”

Hai người nhanh chóng tới gần, cho dù cách lớp vải hơi mỏng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn, giống như thiêu đốt, đốt cháy hơi nước trong không khí, liên tục sôi trào cho đến khi nổ tung.

Trái tim cô khẽ run, vòng vây quen thuộc từ bốn phương tám hướng siết chặt lại, bức cô đến mức không thể lùi lại.

Cô không biết nên đáp lại như nào, đầu óc trống rỗng, nhưng động tác lại nhanh như mất kiểm soát.

Tay nhỏ kéo cà vạt, hai tay nhanh chóng quấn quanh, thao tác dữ dội như hổ.

Cô nhìn chằm chằm hình dạng tiêu chuẩn sau khi thắt cà vạt, hơi kinh ngạc, lại có chút vui mừng.

Sau khi học xong, cô lại thành công học một kỹ năng hoàn toàn mới.

Dù sao tuổi còn nhỏ, người vui vẻ, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ tỏa ra vô số ánh sáng, nụ cười trên khóe môi khó có thể che giấu.

Sau eo chợt nóng lên, giữ chặt, cô ngẩng đầu còn chưa kịp thấy rõ mặt hắn thì một nụ hôn nhẹ dừng trên trán cô, mềm mại, ướŧ áŧ.

“Thật ngoan, đây là phần thưởng.”

Hứa Y Hàm có chút khϊếp sợ với hành động thân mật bất ngờ của hắn, đối với chuyện tình yêu, cung phản xạ thật dài, chờ cô phản ứng lại, người đàn ông vừa hưởng thụ sự ngọt ngào nhanh chóng buông cô ra, xoay người cầm áo vest nhạt màu trên sô pha vắt lên khuỷu tay.

“Tan học thì đợi tôi ở cổng trường, tôi đến đón em.”

Cô nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Sinh nhật một tuổi của công chúa nhỏ nhà Tần Mặc.”

Lời nói của hắn không ngừng quay trong đầu, trong đầu Hứa Y Hàm chợt lóe tia cảm hứng, chợt nhớ tới hình như mình không có bộ nào thích hợp, nóng vội muốn chạy về phòng lục tủ quần áo, lại bị hắn ôm eo kéo vào trong lòng ngực.

Hắn như đoán trúng tâm tư nhỏ, ở bên tai cô trấn an nói: “Chỉ là tiệc trong nhà thôi, không cần chuẩn bị đặc biệt.”

“A.”

Cô từ trong lòng ngực hắn xoay người, hỏi hắn: “Là đứa nhỏ thứ ba của anh trai Tần Mặc sao?”

Hắn gật đầu.

Trong mắt cô đầy sự hâm mộ, con ngươi sáng lấp lánh, “Thật hạnh phúc.”

Thẩm Dữ Dương sắc mặt tối lại, màu đen tích tụ ở giữa mày, hiện ra những nếp nhăn không vui.

Cô không thể hiểu được, “Làm sao vậy?”

“Hứa Y Hàm.”

Sự ấu trĩ trong xương cốt dần dần nổi lên, “Khi nào em gọi tôi một tiếng anh trai nghe một chút?”

Cô nhấp miệng, cảm thấy buồn cười, trong khoảng thời gian này dường như cô đã quen với bộ dáng ôn nhu thành thục của hắn, nháo loạn như vậy, bỗng nhiên có loại ảo giác từ thế giới người lớn rớt xuống nhà trẻ.

Cô nhất thời trở nên xấu xa chút, nói thầm, “Rõ ràng là tầm tuổi chú...”

Thẩm thiếu ấu trĩ nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở, “Tần Mặc bằng tuổi tôi.”

Hứa Y Hàm mở to mắt to, “Nhưng trông anh già hơn so với anh ấy.”

“A, phải không?”

Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo liếc nhìn cô.

Rõ ràng với khuôn mặt mười năm như một này, Thẩm thiếu gia lại có cảm giác bị người khác chỉ trỏ vũ nhục.

Hắn thô bạo bế cô lên ném tới trên sô pha, một chân nửa quỳ ở bên cạnh, thân mình đè mạnh xuống.

Hứa Y Hàm bị dọa kêu to lên, ngẩng đầu liền bị hắn dùng sức cắn môi.

Đôi môi chạm nhau giống như nếm kem sữa, cô bị hôn hốt hoảng, người đàn ông tà ác dùng đầu lưỡi liếʍ cằm cô, thanh âm khàn khàn, “Vậy chú yêu em, có muốn không?”

“Thẩm Dữ Dương.”

Cô thở hổn hển, tự động xem nhẹ vật chống ở đùi, là nhiệt độ đã sẵn sàng chờ phát động.

Cánh tay dài bên tai cô chống đỡ thái dương, mắt đào hoa hơi nheo lại, thấp giọng yêu cầu, “Gọi anh trai.”

Cô càng không theo ý hắn, “Em không muốn.”

Hắn cười tà ác, tựa như ác ma bị đánh thức từ trong giấc ngủ say, ở trên cổ cô hôn môi, liếʍ liếʍ môi, “Tối hôm qua anh trai ăn không no, Y Hàm không đau lòng sao?”

Trời ạ!

Hứa Y Hàm hận không thể chui vào lỗ.

Lời nói xấu hổ như vậy sao hắn có thể nói ra được chứ?

Hai má cô đỏ bừng, dùng sức tránh khỏi sự trói buộc của hắn, hắn không nhanh không chậm khống chế hai tay hai chân cô, thân mình áp sát chặt chẽ, không cho cô cơ hội chạy trốn.

Náo loạn, hai người hô hấp đều nặng nề.

Hứa Y Hàm bi thảm phát hiện, thứ gì đó trên đùi vừa cứng vừa cứng, bành trướng cực điểm, thậm chí cô có thể cảm nhận được gân xanh run lên.

Hắn chôn ở bên cổ cô, “Nó thực cứng, ưʍ...”

Hắn cắn chặt môi dưới, buộc mình nghĩ đến những điều đơn giản.

Nhưng tối hôm qua những hình ảnh mặt đỏ tai hồng kia vẫn còn rõ ràng trước mắt, lòng bàn tay dường như còn tàn lưu chất lỏng sền sệt, nóng bỏng chết người.

Nửa ngày, Hứa Y Hàm dựa vào vai hắn, nhận mệnh ngâm khẽ hai tiếng, “Anh trai.”

Hắn sửng sốt, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, khóe môi nhếch đến cái gáy.

Hắn động nửa người trên, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt to tràn đầy ủy khuất.

Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, hắn nhíu mày, dường như bất mãn với sự quấy rầy này, đặc biệt là bầu không khí ấm áp ái muội này khó có được.

“Xuống ngay đây.”

Hắn không kiên nhẫn cắt đứt điện thoại, kéo cô dậy, nháy mắt khôi phục đến dáng vẻ thiếu gia ôn nhuận.

“Tan học đừng đi lung tung, chờ tôi tới đón.”

Hứa Y Hàm dại ra gật đầu, “Vâng.”

Hắn nghẹn cười, đứng dậy đi đến trước cửa, sau đó không tha cho cô quay đầu lại, thành khẩn yêu cầu, “Lại kêu một tiếng?”

Một cái gối ôm bị ném qua.

Hắn chuẩn xác bắt được, khuôn mặt tuấn tú chôn sau gối, cười giống như tên lưu manh già không biết xấu hổ.