Chương 33: Tin tôi không?

Lòng bàn tay như bị một thanh sắt mới ra lò làm bỏng, nóng chết người.

Hứa Y Hàm không thể áp chế được nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực, cô nâng cằm nghe lời hôn hắn.

Môi hắn khẽ chạm vào hơi lạnh, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, khi chiếc lưỡi dài cạy cái miệng nhỏ của cô ra, quấn lấy gốc lưỡi, cô mới ý thức được đây là một cái bẫy.

Hắn thiết lập một cái bẫy ôn nhu, từng bước dụ dỗ để cô cam tâm tình nguyện hãm sâu trong đó.

Đồ vật trong tay càng sưng to thêm, tay nhỏ khó khăn nắm lấy, để mặc hắn tự do hoạt động, hai bàn tay chồng lên nhau tạo thành một, tần suất càng lúc càng nhanh, cô cuộn tròn ở trong ngực hắn, nghe tiếng thở dốc nặng nhẹ ở bên tai.

Hai luồng mềm mại trước ngực tựa như tách khỏi cấu trúc cơ thể, bị hắn ôm trong lòng bàn tay xoa bóp, ngậm trong miệng hút liếʍ, cảm giác tê dại xuyên thấu vào da đầu, thở ra mỗi hơi thở đều nhuốm đầy ham muốn mạnh mẽ.

Cô khép chặt hai chân, sâu trong đó có sự ẩm ướt nóng bỏng, chậm rãi trượt ra khỏi mật động.

Cô bị lăn lộn khó chịu, không khỏi nhẹ cọ xát hai chân, ý đồ giảm bớt sự khó chịu trong người.

Tay người đàn ông không biết từ khi nào đã trượt vào nơi tư mật của cô, ngón tay ấm nóng chuẩn xác tìm được điểm nhỏ nhô lên giữa cánh hoa, không vội vàng vẽ vòng tròn.

Hắn hôn vành tai cô, giọng khàn khàn, “Thả lỏng một chút...”

Lúc này đây, cô lại không đẩy hắn ra.

Hắn khắc chế không đυ.ng vào sâu bên trong, mà dùng bàn tay dính đầy dịch ái hoạt động ở miệng huyệt, xoa nắn đậu đỏ mẫn cảm.

Cô dần dần bị kỹ xảo điêu luyện của hắn làm mất tâm trí, cuộn tròn ở trong lòng hắn, mềm nhũn như một hồ nước.

Cô vùi trong ngực hắn, cắn môi hừ nhẹ, mỗi âm thanh thốt ra đều nhuốm hơi nước, như đang nức nở, lại càng mê người hơn so với rêи ɾỉ.

Hắn cực kỳ hưng phấn, hơi thở thô suyễn không ngừng lọt vào tai, hai tay đồng thời dùng sức để giải tỏa, nhưng vẫn không quên dẫn dắt cô vào vực sâu du͙© vọиɠ, khiến cô sa vào mê muội.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ lại mãnh liệt chồng chất thành núi, liên tục không ngừng, bùng nổ bên cạnh.

“Y Hàm.”

Hắn khàn giọng gọi cô, lúc cô vừa ngẩng đầu, hắn có chút thô bạo khẽ cắn mạch máu nhỏ bên cổ cô, cô đau “nức nở” một tiếng.

Trong lúc ý loạn tình mê, ngọn lửa dưới hạ thân bỗng chốc nổ tung, trước mắt lóe lên ánh sáng chói mắt, phun trào nhiệt lưu nhanh chóng xuyên qua mỗi một tấc thân thể, sung sướиɠ cực độ khiến linh hồn cũng bị rút ra khỏi một giây.

Gần như cùng lúc đó, tiếng gầm nhẹ cố nén vang lên, vật cứng như lửa phun ra chất lỏng nóng bỏng, ướt cả bàn tay cô.

Chờ hơi thở của hai người dần dần ổn định, ánh mắt cô dại ra, cảm nhận được thứ gì đó trong lòng bàn tay đang chậm rãi mềm xuống, cô khẩn trương không dám động đậy.

“Không nỡ buông ra?”

Ăn uống no đủ nên hắn có ý xấu trêu đùa, phun hơi nóng bên tai cô.

Hứa Y Hàm mặt đỏ hồng muốn rút tay về, lại bị hắn gắt gao đè lại, “Đừng nhúc nhích.”

Hắn một tay chống ở thái dương, nâng nửa người trên, tay nhỏ dính đầy chất lỏng trắng đυ.c bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, hắn cười nhìn cô, “Tay em bị dơ, muốn tôi rửa sạch cho không?”

“Không cần.” Cô cự tuyệt.

“Đừng ngại.”

Hắn cúi đầu, cố ý thổi khi bên tai cô, giọng khàn khàn, “Nếu em muốn tắm rửa cũng có thể..”

Cô xấu hổ dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của hắn, mang theo bàn tay đầy chất lỏng mắc cỡ chạy vào trong phòng tắm, phía sau vang lên tiếng cười giòn tan của người đàn ông.

Cô chạy vào trong phòng tắm liền dựa vào tường thở dốc, cúi đầu nhìn bàn tay dính chất lỏng màu trắng ngà, ngay sau đó người mềm nhũn trực tiếp nằm liệt ngồi ngồi bệt xuống dưới đất.

Cô vuốt tóc ngắn rối loạn, lúc này thấy hối hận không thôi.

Vừa rồi cô làm gì vậy?

Nửa giờ sau, tắm dưới nước ấm suýt nữa bị trầy da, chậm rãi mở cửa phòng tắm.

Người đàn ông đợi ở bên ngoài khá lâu, cửa vừa mở ra, cô đã bị hắn kéo ra ôm vào lòng, cô nhỏ bé như vậy bị hắn vây ở giữa hai cánh tay, không biết nên trốn hướng nào.

Tay hắn chạm qua dấu răng trên cổ cô, ôn nhu nói, “Giận rồi sao?”

“Không có.”

Hứa Y Hàm cúi đầu, có chút không được tự nhiên xoá sạch tay hắn đang tùy ý trêu chọc.

Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ là có chút không quen.”

Hắn híp mắt nhìn cô, cong môi cười như tắm mình trong gió xuân, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Không vội, cứ từ từ...”

Cô ngước mắt lên, khuôn mặt hắn tràn đầy nụ cười vui sướиɠ, cả người tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, hô hấp cô dừng lại chút, đầu óc phát ngốc.

Ở cùng hắn đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười tự nhiên như vậy, cởi mở không hề phòng bị.

Trước đây hình tượng hắn trong lòng cô chỉ có hai loại, ác ma ấu trĩ kiêu ngạo, gian thương đa mưu túc trí.

Có lẽ là chưa từng thấy mặt ôn nhu không làm ầm ĩ của hắn, cho nên cô bắt đầu véo cánh tay, tự hỏi có phải mình đang mơ hay không.

Cô còn đang chìm trong suy nghĩ miên man, hắn buông cô ra, thấp giọng nói: “Em ngủ trước đi, tôi còn có chút việc.”

Hứa Y Hàm sửng sốt, lời nói thuận miệng ra, “Vậy trước đó anh lại nói cùng nhau...”

Kỳ thật cô muốn hỏi chính là, nếu hắn còn công việc phải làm, sao vừa rồi còn muốn chung giường với cô, còn nhân cơ hội… ưʍ... cái kia...

Ánh mắt hắn sáng ngời, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc môi cô rồi rụt lại, nói một câu khó hiểu.

“Tôi là vì cái này.”

Dứt lời, hắn đi vào phòng tắm, cừa vừa đóng lại, trong đầu Hứa Y Hàm còn đang suy nghĩ câu nói kia.

Vì... Cái gì?

Đầu lưỡi nhỏ khẽ liếʍ quá môi dưới, hương vị nồng đậm thấm vào trong miệng, Hứa Y Hàm đỏ mặt.

Là mặn.

Sáng sớm, mưa bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng lại, ánh mặt trời xuyên qua tần mây dày chiếu rọi ánh sáng ấm áp.

Bởi vì buổi sáng không có tiết học, cho nên cô cho phép mình ngủ đến tự nhiên tỉnh, mơ mơ màng màng rửa mặt xong, cửa phòng mở ra, trên bàn trà hỗn độn, một đống tài liệu vương vãi lung tung.

Người đàn ông mặc áo ngủ ngồi ở trên ghế sô pha, hơi nghiêng đầu, bàn tay to đặt trên trán, che đi ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ.

Hô hấp đều đều, ngủ an ổn.

Cô nhẹ nhàng đi qua phòng khách đến phòng bếp, lúc cửa đóng lại, cô mới thở phào một hơi.

Điện thoại trong túi rung liên tục, cô lấy ra xem, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, lại nhét vào trong túi.

Cô chuẩn bị bữa sáng thật phong phú, cháo kê, bánh bao xá xíu, trứng chiên, đậu Hà Lan xào.

Đậu Hà Lan vừa mới cho vào nồi thì có tin nhắn gửi đến, cô muốn giả vờ không thấy, nhưng khi cho muối tay lại run lên làm lỡ đổ một thìa to muối vào, luống cuống tay chân tắt bếp, thẫn thờ nhìn món ăn thất bại trong nồi.

Trầm mặc một lát, cô lại lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, một đoạn tin dài xúc phạm hiện ra, ngôn từ ác liệt khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Cô cắn chặt môi dưới, nhìn những lời khó coi này, hốc mắt hơi ướt.

Giây tiếp theo, màn hình bị một bàn tay to che lại.

“Đừng nhìn.”

Phía sau lưng nóng lên, giọng nói khàn thanh vang bên tai cô.

Cô chậm rãi xoay người, điện thoại rơi vào tay hắn, tắt nguồn rồi đặt trên bàn nấu ăn.

Nửa người trên hắn trần trụi, quần ngủ rộng, tóc rủ xuống nhỏ nước, tiến gần một chút có thể ngửi được mùi thơm thoảng thoảng của sữa tắm gội trên người hắn.

Hai tay đặt trên bàn nấu ăn sau lưng cô, nhẹ nhàng vây cô ở trong ngực, ánh mắt còn chói hơn ánh nắng ngoài phòng.

“Hứa Y Hàm, tin tôi không?”

Hắn hỏi thật chân thành, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, rất muốn nghe được câu trả lời từ cô.

Trong mắt cô có nước, mắt to khẽ chớp.

Kỳ lạ, chỉ cần vừa thấy hắn, những sự ủy khuất cũng khổ sở vừa mới xoay quanh trong lòng lập tức tiêu tán.

Cô nghẹn ngào trả lời hắn: “Em tin.”

Hắn nghe vậy cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rồi sau đó liếʍ liếʍ môi hưởng thụ xúc cảm mềm mại.

Hắn nói: “Về sau em chỉ nhìn tôi, không cần lo những việc khác.”

Hứa Y Hàm sửng sốt, “Nhưng anh trai bọn họ...”

“Tôi sẽ xử lý tốt, không cần phải lo lắng.”

Hắn siết chặt cánh tay, ôm trọn cô vào trong ngực, tựa cằm trên vai cô, giọng nói vang bên tai, là giọng nói ma thuật có thể làm cô bình tâm lại một chút.

“Bọn họ đều trở thành quá khứ của em.”

Tiếng nói trầm thấp, “Mà tôi chính là hiện tại cùng tương lai của em.”