Chương 56: Thương Lượng

Nhà anh ta và Lạc Đồng đều ở trên tầng hai, vừa là đồng nghiệp vừa là hàng xóm, ngẫu nhiên có việc cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Trong khoa tự nhiên cũng có vài vị giáo sư quan tâm muốn tác hợp cho hai người bọn họ, hai người đều uyển chuyển cự tuyệt. Mặc dù có chút liên quan đến Quan Tắc, nhưng nguyên nhân chính vẫn là, trong lòng Lạc Đồng công việc chính là công việc, cô không thích đem tình cảm cá nhân…. Hoà làm một với công việc.

Sau khi chia tay ở đầu hành lang, Lạc Đồng quay về nhà, căn phòng vốn bị các loại đồ vật của cô nhét đầy hiện giờ trống trải hơn nhiều. Nhiều ít đồ sau khi bị chuyển đến nơi khác vậy mà thoạt nhìn thư thái hơn nhiều.

Lạc Đồng thả người trên sô pha không đến một phút đồng hồ, liền nghe thấy có người gõ cửa. Cô nghĩ Kỷ Cảnh Thành có việc quên nói với mình, lê dép đi mở cửa.

Lạc Đồng muốn nói làm sao vậy, chữ còn chưa ra khỏi miệng lại xoay chuyển thành, "Sao lại là anh?"

Quá mức đột ngột, còn chưa kịp che dấu giọng nói không hoan nghênh, Lạc Đồng nói xong chính mình cũng ngẩn người.

Tạ Khác Thiên dừng lại hai giây, nói: "Có việc muốn thương lượng với em."

"Trong điện thoại nói không được sao."

Tạ Khác Thiên không đáp mà nói: "Bên ngoài hơi lạnh."

Lạc Đồng không muốn cho anh vào, nhưng hàng xóm đối diện bỗng nhiên vang lên động tĩnh muốn mở cửa, cô liền vội vàng kéo Tạ Khác Thiên vào phòng, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy Tạ Khác Thiên cúi đầu nhìn cô từ độ cao sắp chạm đến khung cửa, thần sắc phức tạp, sau nửa ngày mới hỏi: "Tôi không được gặp người sao?"

"Không phải." Lạc Đồng vừa đi vào vừa nói, "Trực tiếp vào đi, không cần thay giày."

Cô lấy chai nước khoáng ra đưa cho anh: "Đừng ngại."

Tạ Khác Thiên lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, một giây sau Lạc Đồng liền dời sang một cái sô pha bên cạnh.



“…”

Lạc Đồng hỏi: "Muốn thương lượng chuyện gì với tôi đây?"

Tạ Khác Thiên cầm chai nước khoáng, không mở ra: "Chúng ta có thể bớt chút thời gian đến chỗ ông nội một chuyến không? Em chọn thời gian đi."

Ông nội của Tạ Khác Thiên, Lạc Đồng lập tức nghĩ đến là ai. Người sáng lập Tạ thị Tạ Kim Thành. Nghe nói năm đó ông ấy bắt đầu từ việc bán hàng, chạy tới rất nhiều nơi trên cả nước, cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội buôn bán bất động sản, mượn việc bán hàng tích góp tài sản từng tí một, bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Từ một cửa hàng nhỏ bé, sau đó phát triển thành tập đoàn số một Tây Châu, đứng đầu cả nước.

Câu chuyện của nhân vật truyền kỳ luôn được truyền miệng, chi tiết không rõ, nhưng tổng thể quy mô là sảng văn* cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người, Lạc Đồng trước kia viết văn còn từng dùng ông ấy làm tư liệu thực tế.

(*) Sảng văn: Thuật ngữ này được sử dụng để nói tới một nhân vật chính ở trong một tác phẩm nào đó, nhân vật này hầu hết làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, gặp nhiều may mắn và có quý nhân phù trợ, thăng tiến nhanh chóng.

Và bây giờ nhân vật truyền kỳ này đã trở thành ông nội hợp pháp của mình.

Cô cũng muốn đi gặp ông ấy.

Lạc Đồng do dự cả buổi, mới chậm rãi hỏi: "Ông nội anh thế nào?"

"Âm tình bất định."

"...So với anh còn hung dữ hơn sao?"

Bình nước khoáng trong tay anh bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang, Lạc Đồng vừa nhìn, thân bình đã bị anh bóp biến dạng.

Tạ Khác Thiên hỏi: "Tôi rất hung dữ sao?"