Chương 55: Hôm Nay Không Về Nhà

Tạ Khác Thiên mím môi, nụ cười nhàn nhạt đột nhiên biến mất. Anh bỏ bánh ngọt vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu tiếp tục xử lý công việc.

Nói không chừng trường học của cô còn có việc, ngày hôm qua vừa canh thi xong, hôm nay có lẽ cần chấm điểm, đoán chừng đang rất bận.

Nghĩ như vậy, tâm tình anh tốt hơn một chút.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời chiều chôn vùi ở đường chân trời, màn đêm buông xuống, từ ban công nhìn ra ngoài đèn đường rực rỡ được bật lên. Đã khuya rồi, nhưng cô vẫn chưa về nhà.

Từng chữ viết số liệu trong văn kiện ngay tại thời điểm này biến thành những con số đáng ghét, rốt cuộc Tạ Khác Thiên cũng gọi điện thoại, Lạc Đồng nghe máy.

Câu đầu tiên là: "Hôm nay tôi sẽ không về."

“…”

Anh vừa định nói, tôi có mua đồ tráng miệng cho em.

Lạc Đồng cả ngày bận rộn đến đầu óc choáng váng, bài thi còn chưa phê xong, nhận được điện thoại của Tạ Khác Thiên liền đem lời đã sớm chuẩn bị tốt nói cho anh biết. Anh trầm mặc một lát rồi chỉ hỏi cô đêm nay ở đâu, Lạc Đồng nói rằng anh quên nhà tôi cách trường học rất gần sao, Tạ Khác Thiên liền không nói lời nào.

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "Nhà tôi", Tạ Khác Thiên thông minh như vậy, hẳn là có thể nghe rõ cô căn bản không muốn trở về.

Đêm qua bị anh chơi đùa thành như vậy, Lạc Đồng cuối cùng nửa đêm đều dán bên giường ngủ, chỉ sợ ngủ rồi lại vô ý thức dính vào trên người anh. Đến lúc đó lại bị tính sổ một lần, cô chịu không nổi cái kia.



Chịu đựng hơn một giờ trời liền sáng, Lạc Đồng rón rén rời khỏi phòng ngủ, Tạ Khác Thiên vẫn ngủ ngon lành.

Cô cho rằng mình đã rất biết giả bộ, ít nhất ở trước mặt các trưởng bối nên làm thục nữ thì sẽ làm thục nữ, tuyệt đối không đem tập tính bất lương mang tới trước mặt bọn họ. Không nghĩ tới Tạ Khác Thiên so với cô còn có thể giả bộ hơn.

Bình thường nho nhã lễ độ, ở trên giường lại tính toán làm cho cô sụp đổ mới thôi. Rõ ràng đã nói chậm rãi tiến hành, việc tối qua lại không giống như sẽ tiến hành chậm rãi.

Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Quan Tắc yên tĩnh một chút, ngoại trừ muốn thêm wechat với cô, cũng không đến làm phiền cô. Lạc Đồng không đồng ý, hiện tại cô nhìn thấy hai người kia đều rất phiền.

Phòng làm việc bên cạnh còn có giáo sư khác, công việc cuối kỳ chồng chất lêи đỉиɦ đầu, loại cảm giác bận rộn tập thể này làm cho cô cảm thấy an tâm.

Cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, Lạc Đồng nói "Mời vào" sau đó cửa liền mở ra, Kỷ Cảnh Thành không đi vào, chỉ đứng ở đằng kia hỏi: "Cô Lạc, đi không?"

"Có, đợi chút, chờ tôi dọn đồ một chút."

Trừ Lạc Đồng, Kỷ Cảnh Thành là một cái bánh thơm ngon trong khoa bọn họ, lớn hơn cô ba tuổi, vài năm trước mới từ nước ngoài trở về. Thành quả học thuật tương đối tốt, tuổi còn trẻ đã đặc biệt được đề bạt làm giáo sư, bộ dạng lại đoan chính, người muốn làm mai cho anh ta cơ hồ phải đạp phá ngưỡng cửa. Chẳng qua chưa nghe nói anh ta nhận lời nhà nào. Hiện tại cũng giống như Lạc Đồng, đều ở Trường Phong Uyển đối diện trường học. Có lúc cùng thời gian tan làm, sẽ tiện đường cùng nhau trở về.

Xe cô vẫn đậu trong bãi đậu xe trường từ hôm qua đến giờ, sáng nay Lạc Đồng bắt xe tới, hiện tại không định quay về Cửu Ngô Đài, quyết định vẫn là từ đi đường ngầm về nhà. Vừa vặn Kỷ Cảnh Thành từ trước đến nay tôn sùng chiến dịch ‘hành động xanh’*, chờ Lạc Đồng thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau tản bộ về nhà.

(*) Hành động xanh: Sống xanh, sống sạch, hạn chết thải chất độc hại ra môi trường (đồ nhựa, sử dụng nhiên liệu, chất thải từ khói bụi ô tô xe máy,…) bảo vệ môi trường xung quanh,….