Chương 12: Gọi Cơm

Khi Tạ Khác Thiên nhận được cuộc gọi bất ngờ này, anh vừa mới ra khỏi phòng tắm sau khi rửa mặt xong.

Tạ Khác Thiên nhận điện thoại, chỉ thấy bên kia đơ ra vài giây, có lẽ không nghĩ đến anh sẽ nghe máy.

Ngay sau đó, một giọng nữ mang theo giọng mũi, dường như chưa tỉnh ngủ kêu anh:

“Anh Tạ hả?”

“Tôi đây.”

“Sáng nay tôi đã để anh leo cây, thật xin lỗi…” Cô xin lỗi lần nữa, chậm rãi nói với giọng thương lượng: “Lần tới khi nào anh rảnh, tôi lúc nào cũng được, lần này tuyệt đối sẽ không để anh công cốc đâu!”

Như bày tỏ lòng trung thành, cô cực kỳ kiên định, giọng nói lại nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống với vẻ thông minh trí thức lúc anh gặp mấy lần trước, nghe có vẻ…dễ lừa.

Trước đó Tạ Khác Thiên đoán rằng cô ấy sẽ chủ động liên lạc lại với anh để hẹn bù, đã sớm xác nhận rằng ngày mai có thể gặp, thế nên anh đã nói với cô ấy như vậy. Hai người chốt xong thời gian thì rơi vào một sự im lặng đến kỳ lạ.

Bọn họ căn bản không thân lắm, còn gì để nói nữa đâu…

Trong đầu Lạc Đồng nhanh chóng lướt qua một vài chủ đề, đang nghĩ, bụng cô đột nhiên kêu lên.

Cả một ngày chưa ăn cơm, tiếng kêu này đặc biệt lớn.

Lạc Đồng xấu hổ mím môi, lo lắng không biết anh ấy có nghe thấy hay không, chợt bắt gặp một tiếng cười khẽ phát ra từ đầu dây bên kia.

Lạc Đồng: “...”

Tạ Khác Thiên hỏi: “Chưa ăn cơm sao?”



Lạc Đồng áp trán vào tấm kính, chán nản cúi đầu, đáp bừa “Ừm” một tiếng.

“Cô thích ăn gì, tôi gọi cơm cho cô.”

“Không cần không cần!”

Lạc Đồng từ chối cũng vô ích, hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, có người tự xưng là quản lý của tòa nhà Hương Cảnh đến, đặt vài món ăn lên hơn nửa mặt bàn.

Đó là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Tây Châu, bình thường họ không bao giờ cung cấp dịch vụ giao thức ăn, chứ đừng nói đến việc quản lý địch thân đến đây.

…..

Lạc Đồng đã ở bên cạnh gia đình họ Lương trong nhiều năm, có phần quen thuộc với lối sống của những người giàu có, hiện tại lại có thêm một Tạ Khác Thiên…

Xem ra để làm một phu nhân nhà giàu trước tiên phải tập thích nghi.

-

Lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Quan Tắc cũng rất thành thật, không kêu người chặn trước cửa nhà nữa, Lạc Đồng thuận lợi ngồi vào xe của Tạ Khác Thiên, đi đến một bệnh viện tư nhân.

Khi bác sĩ hỏi cô về tiền sử bệnh tâm thần của gia đình, Lạc Đồng đã trả lời rất thẳng thắn, vậy nên cô phải làm thêm một xét nghiệm nhiễm sắc thể trên mẫu máu của mình.

Cô đã lo lắng về mầm bệnh di truyền có thể xảy ra này trong nhiều năm, hận nó vì đã biến ba cô thành một người khác, sợ hãi mình sẽ giống như thế, đồng thời lo sợ những người cô quan tâm và yêu quý sẽ rời bỏ cô vì điều đó.

Quan Tắc biết, Quan Tắc không ở bên cô, chỉ có một người bạn trai cũ biết chuyện này và đã bỏ đi mà không kiểm tra, những người còn lại thì không biết chuyện này, chính cô là người nói lời chia tay.

Lạc Đồng trở nên sợ hãi tất cả các mối quan hệ thân mật, không chỉ bởi vì mỗi nguyên nhân này mà ảnh hưởng sâu sắc đến thế, rõ ràng có thể đến bệnh viện kiểm tra từ lâu, nhưng trước sau vẫn không dám. Có lẽ là giấu bệnh sợ thầy, không đi khám còn có thể dối lòng rằng bản thân không bị bệnh gì cả.