Chương 1

Xuyên qua cửa sổ thật to nhìn xuống, ánh đèn của thành thị thoạt nhìn tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh. Chỉ nhìn như vậy, cũng biết đây là mộtthành thị phồn hoa. Mà căn phòng này lại ở vị trí cao nhất của tòa thành thị này, có thể thấy rất xa, thấy cả hỏa đăng thưa thớt ở vùng biên giới, xa hơn một chút nữa là sự khủng bố được bao phủ trong bóng đêm khôn cùng.

Phòng này rất lớn, cũng rất trống trải, một chiếc ghế êm ái, tôn quý có thân dựa cao cao được đặt ở bên trong, hai bên đều có một chiếc án kỷ được tạo hình đơn giản (án kỷ: 1 loại bàn nhỏ, hơi dài, thấp), trên án kỷ bên trái được đặt đầy rượu, hoa quả, điểm tâm.

Các thị nữ xinh đẹp khiêm tốn thuận theo mà quỳ trên mặt đất, tùy thời chờ đợi được phân phó, cúi đầu, vị trí vừa vặn có thể để cho tầm mắt chú ý được động tĩnh trên án kỷ.

Bên trong phòng rất yên tĩnh, các thị nữ hô hấp cũng không dám lớn tiếng, căn phòng rất rộng, nội thất đơn giản thậm chí cô đơn, cho dù có nhiều người như vậy, vẫn là trống trải như vậy, một loại cảm giác tịch mịch trống rỗng tràn ngập trong phòng.

Thanh âm chén rượu đặt lên bàn rất nhẹ, nhưng ở trong hoàn cảnh an tĩnh này, mỗi người đều có thể nghe thấy.

Một người thị nữ đứng dậy, động tác nhẹ nhàng nghiêm chỉnh được huấn luyện tốt, không quấy rầy đến người ngồi ở trên ghế. Các nàng biết cho dù động tác nhẹ nhàng như thế nào, cũng không có khả năng khiến cho người trên ghế không phát hiện, dù sao vị này vốn là cường đại như vậy. Nhưng các nàng hiểu rõ vị này sẽ không để ý, các nàng đối hắn mà nói bất quá chỉ là con kiến, là sự tồn tại nhỏ bé yếu nhược mà hắn tùy tay cũng có thể gϊếŧ, biết rõ như thế, nhưng các nàng vẫn nguyện ý hầu hạ bên cạnh hắn, tràn đầy sùng kính cùng kính sợ, khiến cho các nàng có thể trả giá bằng cả tánh mạng.

Người nắm trong tay sức mạnh, đứng đầu Eden vĩ đại, cứu thế chủ Quang Hoàng Thần Tọa.

Thị nữ cẩn thận cầm bình rượu, mỗi một giọt rượu trong bình này đều là sang quý, không phải bởi vì lịch sử mà nó có được, mà là bởi vì nó chỉ dùng thực vật thiên nhiên mà nhưỡng tạo (nhưỡng = cách thức ủ cách loại rựu, bia). Không chỉ là rượu, hoa quả cùng điểm tâm trên án kỷ này đều là trân quý hi hữu, thậm chí xa xỉ, có thể hưởng dụng mà không hề bận tâm như thế chỉ có Quang Hoàng Thần Tọa.

Rất nhanh chén rượu đã đầy được bảy phần, thị nữ buông bình rượu, chuẩn bị lui ra. Một bàn tay vừa vặn cầm chén rượu qua, vài sợi tóc chưa kịp chảy xuống, lưu lại trên khủyu tay, màu vàng chói mắt tại trong căn phòng hôn ám vẫn sáng bóng lộng lẫy.

Tâm tình thị nữ kích động, chỉ là chứng kiến một chút dấu hiệu của Quang Hoàng như vậy, cũng khiến nàng không có cách nào kiềm chế được trái tim không ngừng kích động, len lén nâng mắt lên.

Mái tóc so với ánh sáng mặt trời của thế giới này còn rực rỡ hơn, mỗi một sợi đều là ngưng kết tinh hoa của ánh sáng, người có được mái tóc như vậy lại có được dung mạo so với sợi tóc càng chói mắt hơn, chói mắt làm cho người ta không dám nhìn gần, nhưng lại cường ngạnh mà cướp đoạt ánh mắt mọi người, cho dù hai mắt bị đâm phát đau cũng không thể dời. Xâm lược tâm người chứng kiến, cuối cùng không có cách nào có thể đem bộ dáng người này trục xuất khỏi trí nhớ.

Con ngươi màu vàng một mảnh trầm lãnh, không chút gợn sóng hứng thú, hết thảy thế gian ánh vào trong mắt, nhưng lại không dậy nổi một tia biến động. Trên gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình, không, hắn có một loại biểu tình, là không thèm để ý bất cứ thứ gì, cái gì cũng không dậy nổi đươc hứng thú của hắn.

Nếu như hắn bất động, nếu như không có khí thế duy ngã độc tôn, hắn tựa như một bản điêu khắc không có tánh mạng, ánh sáng cùng khí thế tối cao không thể xâm phạm như vậy, cho dù là nhà điêu khắc cao minh nhất cũng làm không được loại khí thế này, khí thế thuộc về Quang Hoàng.

Hóa thân của ánh sáng, nhưng tâm của hắn không có ấm áp, chỉ có băng lãnh cùng tịch mịch cao cao tại thượng.

Tầm mắt của hắn không nhìn xuống cảnh sắc ánh đèn chập chờn lưu động như những ngôi sao sáng chói xinh đẹp dưới cửa sổ, hắn căn bản không thưởng thức, mà là hơi ngẩng đầu, nhìn một chấm nhỏ trên bầu trời tối đen, một chấm nhỏ duy nhất trên cả bầu trời.

Chấm nhỏ này, vì sao có thể khiến hắn chú ý như thế, nguyên nhân ngay cả chính hắn cũng không biết. Chỉ là mỗi lần nhìn đến chấm nhỏ kia, tâm sẽ có cảm giác nào đó, tựa hồ có cái gì rất trọng yếu nào đó đang ở nơi kia, chỉ nhìn cũng sẽ rất thoải mái, cái loại cảm giác này đối với nội tâm vốn không có bất cứ cảm giác nào của hắn mà nói, tựa như thức ăn mỹ vị, ăn như thế nào cũng không đủ.

Mỗi khi màn đêm tới, hắn đều ngồi ở chỗ này nhìn chấm nhỏ kia, loại hành vi này hẳn gọi là yêu thích.

"Thần Tọa." Tiếng nói nhu hòa theo tiếng mở cửa vang lên.

Người vào là một nữ tử, mặc y phục phiêu dật thật dài, mái tóc được buộc cao mang theo điểm gợn sóng, có vài sợi không được vén lên, rũ xuống bên tai, nhưng không có vẻ thưa thớt, ngược lại càng tôn thêm nét thanh tao lịch sự đoan trang của nữ tử này, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra nét cười ôn nhu, một nữ nhân có thể sử dụng nhu tình như nước để hình dung.

Nghe được thanh âm, nam tử tóc vàng vẫn không quay đầu lại, thậm chí ngay cả vẻ mặt cùng động tác cũng không thay đổi, chuyên chú nhìn chấm nhỏ trên màn đêm.

Nữ nhân đối với tình huống như vậy tập mãi thành quen, chấm nhỏ kia trên bầu trời ban đêm không có ánh trăng cùng sao là thứ duy nhất có thể thưởng thức. Nhưng nhìn từ ngày này qua ngày khác, cô đã mất đi hứng thú, chỉ là có khi ngẩng đầu cảm khái một chút, chấm nhỏ cô đơn kia, là một bộ phận bị vứt khỏi thế giới này.

Cô không rõ, vì sao Thần Tọa lại không chán ghét, loại chuyện này đối với Thần Tọa mà nói rất hiếm. Ý nghĩ của Thần Tọa vĩ đại, không phải thứ cô có thể phỏng đoán, là một trong Ngũ Mang Tinh chủ quản thành Eden, cô biết rõ cái gì cô có thể quản, cái gì cô không thể quản.

Tầm mắt của nữ nhân dừng lại một chút trên người thị nữ đang đứng, trong mắt hiện lên quang mang lạnh lùng, xem ra lại phải thay người. Cô nhìn như dịu dàng thanh tao lịch sự, nhưng có thể trở thành Ngũ Mang Tinh, tâm tính tuyệt đối không phải thiện lương.

"Hill đã trở về, hướng ngài báo cáo tình hình." Làm chủ thành Eden chủ quản sự vật, cô trực tiếp phụ trách Thần Tọa, thông báo người đến bái phỏng, truyền đạt ý tứ của Thần Tọa.

"Ừm." Thậm chí cả một lời nói cũng không muốn nói thêm vài lời nữa, nam tử trên ghế chỉ phát ra một âm tiết đơn giản. Nhưng từ âm tiết này có thể nghe ra, nam nhân này có thanh âm phi thường dễ nghe, so với thuần hậu thanh đạm, so với trầm thấp cao hơn một phần, mang theo cảm giác quân lâm thiên hạ, chỉ là thanh âm cũng có thể khiến cho kẻ khác phục tùng.

Nữ nhân hiểu rõ ý tứ của nam tử, chuyển thân qua một bên, gật đầu hướng người ngoài cửa.

Người đi vào vẫn là một nữ tử, bất đồng với nữ nhân nhu tình như nước lúc trước, màu tóc nâu đỏ như toát ra ngọn lửa, tản lạc phía sau lưng nữ tử, con ngươi màu lam nhạt lại lạnh như băng, khuôn mặt lãnh diễm không một tia biểu tình, dáng người nóng bỏng được bao bọc dưới lớp võ trang bó sát, trên dưới toàn thân đều là cao ngạo bức nhân.

"Hill Faith, hướng Thần Tọa vấn an." Sau khi tiến vào phòng, nữ tử buông bỏ cao ngạo, rút đi băng lãnh trong mắt, chỉ tràn đầy đầy ái mộ cùng sùng kính.

Nữ nhân lúc trước thở dài trong tâm, Hill cũng là một trong Ngũ Mang Tinh của Eden, hơn nữa thân là nữ tử lại thống soái quân đội tinh nhuệ của Eden, chinh phạt biến dị thú bên ngoài, săn bắt chúng làm thức ăn cho Eden, cũng đảm bảo sự an toàn ở ngoại vi Eden. Có sự cố gắng của cô, ngoại trừ những biến dị quá mạnh bên ngoài, có thể nói Eden là an toàn đến cực điểm.

Trong Ngũ Mang Tinh, có thể nói lực lượng của cô là mạnh nhất. Đáng tiếc nữ tử kiêu ngạo này, lại yêu Thần Tọa, giống như những nữ nhân khác khao khát sự trìu mến của Thần Tọa, dù chỉ là một đêm.

Thần Tọa sẽ không động tình, bởi vì Thần Tọa căn bản vô tâm vô tình.

"Nói." Bình đạm không thăng trầm, thanh âm vang lên bên trong căn phòng trống trải, mang theo cảm giác phiêu hốt hư ảo.

Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng trong mắt Hill lại toát ra vui sướиɠ, Hill sớm đã rõ ràng Thần Tọa sẽ không yêu cô, nhưng con đường cô lựa chọn không giống những nữ nhân khác, kiêu ngạo như cô, cho dù giống những nữ nhân khác chờ may mắn Thần Tọa sủng hạnh, nhưng không cam nguyện giống những nữ nhân khác, cô lựa chọn tại phương diện làm cho Thần Tọa chú ý cô, có thể trở thành một trong Ngũ Mang Tinh chính là cố gắng của cô.

Thần Tọa sẽ không nhìn đến kẻ yếu, nếu muốn làm Thần Tọa chú ý, như vậy phải có thực lực khiến cho Thần Tọa nhìn đến.

Vui sướиɠ không làm cho Hill thất thố, cô bình tĩnh kể lại lần chiến đấu bên ngoài này.

Mà nam tử tóc vàng, không cắt ngang cô, tựa hồ cảm thấy hứng thú, tựa hồ căn bản không lắng nghe.

"Một trăm km ngoại vi Eden đã có thể liệt vào khu vực an toàn." Hill kiêu ngạo nói ra thành quả của bản thân, làm cho nguyên một đám thị nữ trong phòng sùng bái.

Nam tử tóc vàng một điểm tỏ vẻ cũng không có, hắn căn bản không để ý đến những chuyện này, nếu như hắn muốn làm, một trăm km chỉ là chuyện một cái phất tay. Sáng tạo Eden chỉ là bởi vì rất không thú vị, cho nên kiến tạo một tòa thành thị, hy vọng có thể làm chút chuyện cho qua thời gian, thuận tiện nhìn loài người trình diễn các loại trò hay, lòng người lúc tận thế a, thật sự cái gì cũng có. Bất quá tựa hồ đã gần chán rồi, như vậy có nên hủy diệt hết thảy hay không đây?

Cho dù nghĩ tới chuyện đáng sợ, ánh mắt nhìn chấm nhỏ vẫn không có một tia biến động.

Thanh âm chén rượu rơi trên mặt đất vang dội bên trong căn phòng trống trải, mọi người không khỏi nhìn về phía phương hướng kia, chỉ thấy nam nhân tóc vàng tôn quý đứng dậy, nhìn phương hướng chấm nhỏ. Theo phương hướng kia mà nhìn, mọi người cũng không khỏi ngây dại.

Chỉ thấy lúc này chấm nhỏ cô đơn kia không còn lóe ra quang mang mờ nhạt nữa, trong bầu trời đen nhánh nổi lên ngọn lửa màu đỏ quýt, lan từ trong tầng mây mà ra.

Nam tử tóc vàng, trên gương mặt xuất hiện biểu tình rõ ràng, đó là kinh hoảng, mặc dù trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, nhưng trong mắt rốt cục cũng có gợn sóng, cũng là kinh hoảng.

Nam tử không biết trái tim bản thân trong nháy mắt đập kịch liệt như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng rất đau, đau đớn chưa bao giờ có, loại đau đớn như xé rách. Mặc dù lập tức biến mất, nhưng cái loại đau đớn này không khiến cho người ta tưởng rằng nó là ảo giác. Đau đớn, tới đột nhiên như vậy mà cũng biến mất nhanh chóng như vậy, trái tim cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nếu hình dung, đó chính là an tâm. An tâm cái gì, hắn không biết.

Nam nhân bình tĩnh nhìn sắc thái màu đỏ quýt biến mất, bầu trời đen nhánh cũng khôi phục bình thường, nhưng lại không nhìn thấy được chấm nhỏ kia nữa.

Nam tử không biết, ngay lúc này tại vị trí vốn là của chấm nhỏ kia trong vũ trụ, có một người đang đứng, hắn chỉ nhìn chăm chú vào nơi đó, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghĩ gì.

Mà người đứng ở trong vũ trụ cũng nhìn chăm chú vào thế giới trước mắt.

Tầm mắt của hai người, trong nháy mắt cùng xuất hiện, đáng tiếc, nam tử tóc vàng lúc này không có năng lực xuyên thấu qua tầng mây mà nhìn thấy người trong vũ trụ, mà người trong vũ trụ, cũng không đi lưu ý cái thế giới không quan trọng đối với hắn mà nói.

Một đêm này, chấm nhỏ biến mất, một đêm này, có một nam nhân giáng lâm mặt đất, một đêm này, có hai người rốt cục cũng có khả năng gặp nhau.