Tiết tử

1.

Đây là địa ngục, lửa hồng liên thiêu đốt trên mặt đất, kim loại vỡ vụn khắp mọi nơi, mặt đất bị lửa cùng máu khắp nơi nhuộm thành đỏ rực.Thế giới này đã không còn người sống, khắp nơi đều là thi thể. . . Đây là địa ngục.

"Chưa tìm được sao?" Tại trong phiến địa ngục này cư nhiên lại có thanh âm.

"Chỉ còn lại Cảnh." Thanh âm ôn nhuận đáp lại người trước đó.

Trên mặt đất nhiễm đầy huyết sắc này, ba người đang đứng, y phục màu đen, tóc màu đen, đó là sắc thái của tử thần.

"Cậu ta đã trở về." Thanh âm hoa lệ nói đến một thân ảnh màu đen dùng tốc độ rất nhanh đang đến gần.

"Như thế nào?" Đây là người đầu tiên nói chuyện, tóc màu đen tại trong gió đêm tự do bay múa, tựa như lông chim màu đen rơi xuống. Trong con ngươi màu đen không hề nhìn đến phiến địa ngục này, chỉ phản ánh rõ ràng người đứng ở trước mặt, trên gương mặt tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông là nụ cười như thần, nhìn như thương xót nhưng lại lạnh lùng vô tình tuyệt đối, y là sủng nhi của đêm, đế vương của hắc ám, y là Đế . Lạp Pháp, Ám Dạ Quân Vương.

Hắc y nhân đi tới trước mặt ba người, tóc ngắn màu đen rũ xuống hiện ra gương mặt nhã nhặn, so ra kém hơn ba người tuấn mỹ trước mặt, nhưng lại lộ ra khí tức nghiêm cẩn của học giả, y phục màu đen mặc trên người không có vẻ nặng nề, cả người giống như vực sâu thâm thúy hắc ám, có cảm giác cấm dục đặc biệt, hắn là Thâm Uyên Chi Liêm —— Mộc Cảnh, từ trong không gian lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. "Tìm được rồi." Hắn nói với ba người trước mặt.

Ngọn tóc hơi xoăn, khuôn mặt hoa mỹ do tạo hóa thiên vị, mi mắt, mũi, môi, tai, thân hình, mỗi một chi tiết đều là tinh điêu tế mài (điêu khắc mài dũa tinh xảo), mỗi một chỗ đều có vẻ đẹp phi thường quý phái, thảm trạng đầy đất đều không thể ảnh hưởng đến hắn, mỗi một cử động của hắn đều là ưu nhã như vậy, nhìn hắn tựa như đang tham gia yến hội tại cung điện hoa lệ, ưu nhã mà tàn khốc, Nhiễm Huyết Quý Công Tử Khắc Lạc Duy Byron Heinrich. Hắn nhìn chiếc hộp tinh xảo trên tay Mộc Cảnh, dùng thanh âm hoa mỹ nói: "Đây là cái cuối cùng rồi, thật sự là không dễ dàng a."

"Đúng, sự trói buộc cuối cùng, Nguyên Điểm đã có thể bắt đầu vận chuyển." Đây là một người không nên xuất hiện ở chỗ này, mái tóc màu đen được dây cột tóc buộc chỉnh tề ở sau người, ngũ quan tuấn tú, nụ cười ôn nhu, như xuân phong phất liễu; thanh âm nói chuyện tựa như giọt mưa rơi trên mặt nước, thanh nhã lạnh nhạt, ôn nhuận như ngọc, phản ứng đầu tiên của mọi người đối với hắn chính là quân tử, cặp mắt trong suốt, nhưng sâu trong đáy mắt là lạnh lùng vô tình giống như ba người khác, Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm.

"Có tất yếu phải trở về không?" Khắc Lạc Duy Byron Heinrich nói.

Bốn người bọn họ tại quá khứ xa xưa bị Vị diện cao đẳng kéo vào trong viện chế tạo Ma Phương của bọn chúng. Ma Phương, kiệt tác của Vị diện cao đẳng, văn minh của tất cả Vị diện đều xuất hiện trong đó, khoa học, ma pháp, võ hiệp, dị năng, người bị kéo vào, trước tiên ở trong thời gian quy định học được tri thức văn minh tại nơi bắt đầu, sau đó tiến hành săn bắt chém gϊếŧ tàn khốc. Tại không gian thời gian nơi mọi người bắt đầu (Nguyên Điểm) đều bị Ma Phương khóa lại, người chết đi Nguyên Điểm sẽ tiếp tục vận chuyển, người còn sống cũng có thể trở lại Nguyên Điểm, nhưng quan trọng là phải còn sống mà ra khỏi Ma Phương. Mấy tên kia nhất định sẽ không nghĩ ra, bốn vật thí nghiệm bọn họ lại tạo thành đồng minh, càng không nghĩ ra, bọn họ có thể mạnh đến mức xé rách cả Ma Phương.

Nhưng, Ma Phương không bị phá hoàn toàn, nó vỡ vụn, tàn phiến rơi xuống các Vị diện, vì thế bốn người bọn họ sẽ không thể bắt đầu lại từ Nguyên Điểm. Bọn họ không thèm để ý Nguyên Điểm như thế nào, cho dù bọn họ mạnh đến mức có thể trực tiếp chặt đứt sự khống chế của Ma Phương đối với Nguyên Điểm, nhưng bọn họ chán ghét cảm giác bị Ma Phương trói buộc, cho nên bọn họ bắt đầu tìm kiếm các mảnh nhỏ tại các Vị diện, đem Ma Phương trở lại như cũ, sau đó hoàn toàn giải thoát chính mình từ trong sự trói buộc của Ma Phương.

"Coi như nghỉ ngơi đi." Đế . Lạp Pháp cười trả lời. "Cảnh, bắt đầu đi." Sau đó lấy ra mảnh nhỏ mà y có được.

Quá trình tìm kiếm mảnh nhỏ là không thể tốt đẹp, bốn người bọn họ không chỗ nào không dùng thủ đoạn, chọc không ít kẻ thù, bọn họ đã từng đào vong, lâm vào hiểm tử lại hoàn sinh, cho đến khi bọn họ có thể coi rẻ hết thảy, cướp đoạt gϊếŧ chóc sinh mạng tuần hoàn như trước đây, bọn họ không e ngại tử vong, chỉ là đạt được mục tiêu trong thời gian dài, trên đời này trừ bọn họ lẫn nhau còn có cái gì có thể để ý?

"Nhờ cậu, Cảnh." Thượng Quan Khiêm hữu lễ nói với Mộc Cảnh, đưa mảnh nhỏ của hắn giao cho Mộc Cảnh. Là hư không, bọn họ không có mục tiêu, đã có một đoạn thời gian rất dài bọn họ không gặp qua điều gì thú vị, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, mọi người vốn đã quên Nguyên Điểm, đáy mắt hắn là băng hàn lạnh giá.

Khắc Lạc Duy Byron Heinrich hiểu rõ ý tứ của Đế . Lạp Pháp, nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng cũng đem mảnh nhỏ giao cho Mộc Cảnh. Trở về thì trở về thôi, những người đó đã không có cách nào đả thương đến hắn, thật sự là nhàm chán.

Mộc Cảnh gật đầu.

Trong khoảng thời gian dài, bốn người bọn họ đã đem khoa học kỹ thuật, ma pháp, võ thuật, dị năng chỉnh hợp lại, hình thành hệ thống chỉ độc nhất thuộc về bọn họ.

Mộc Cảnh đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, chế tạo tu sửa cơ khí là am hiểu của hắn, binh khí của bọn họ đều do hắn chế tạo.

Khắc Lạc Duy Byron Heinrich đến từ thế giới ma pháp, mị lực trời sinh của hắn cùng ngôn hành cử chỉ được bồi dưỡng tại Nguyên Điểm làm cho hắn trở thành nhân viên tài vụ ngoại giao của bọn họ.

Thượng Quan Khiêm là thế giới võ hiệp, dùng sự hiểu biết về nội lực cùng hiệu quả kỳ lạ của thực vật đối với thân thể của thế giới kia trở thành thầy thuốc của bọn họ.

Đế . Lạp Pháp là thế giới dị năng sắp kết thúc, y lớn lên trong một thế giới bị tàn phá, không có đúng sai, chỉ có sức mạnh, tự do, y như vậy đối với bọn họ luôn sống trong các loại pháp luật cùng đạo đức mà nói luôn có lực hấp dẫn kinh người, khiến cho y trở thành người lãnh đạo của bọn họ, trên thế giới này, chỉ có Đế . Lạp Pháp có tư cách khiến cho bọn họ thừa nhận là người lãnh đạo.

Năng lực tính toán cùng phân tích đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, hơn nữa còn có tri thức đến từ văn minh khác, Ma Phương rất nhanh đã được Mộc Cảnh sửa xong, trôi nổi ở không trung phát ra quang mang đạm đạm. Sau đó bị bốn người ở đây hủy diệt hoàn toàn.

Đứng ở trong phiến địa ngục này, Đế . Lạp Pháp nói với ba người còn lại: "Nhớ kỹ, chúng ta là Vô Xá." Sau đó mở ra không gian quay về Nguyên Điểm.

Ngăn trên đường chúng ta đi hết thảy đều không thể xá tội, cho nên gϊếŧ không tha. Người nào có thể định được tội chúng ta, chúng ta có thể xá vô tội.

"Nhớ liên lạc." Mộc Cảnh nở nụ cười yếu ớt khó có được nói, sau đó rời đi.

"Sau này còn gặp lại." Tiếp theo Thượng Quan Khiêm cũng rời đi.

"Đều đi cả rồi, nghỉ ngơi cũng không tệ." Khắc Lạc Duy Byron Heinrich rời đi.

Thế giới này rốt cục đã không còn một sinh mệnh nào còn sống, chỉ có thanh âm của lửa vẫn còn đang thiêu đốt, hòa với tiếng gió, bi thương như thế.

2.

Bầu trời, đã nhìn không rõ được màu sắc nguyên bản của nó, bụi mù màu đen tràn ngập cả bầu trời, chất lỏng màu đỏ quýt chảy xuôi trên mặt đất, thỉnh thoảng trên bầu trời sẽ xuất hiện hoa lửa mỹ lệ. Đây là đoạn kết của tận thế, đây cũng là khoảng thời gian khủng bố mà y, Đế . Lạp Pháp đã trải qua trước khi tiến vào Ma Phương, nếu như không phải tại thời khắc không còn chỗ nào có thể trốn mà tiến vào Ma Phương, lúc này y đã không thể có được hung danh Ám Dạ Quân Vương, sớm đã chết trong trường hạo kiếp này, y cũng sẽ không có được năng lực chống cự lại nạn hủy diệt như vậy.

Tiến vào Ma Phương là may mắn của y, y còn sống, gặp đồng bạn bản thân tín nhiệm, một lần nữa quay về nơi đây, đã có được lực lượng làm cho thế giới run sợ, sự hủy diệt như vậy không cách nào xúc phạm tới y nữa, thân mình y chính là sự tồn tại mang đến hủy diệt.

Bước ra khỏi không gian, hai chân rơi trên nham thạch nóng chảy, nhìn hoa lửa càng ngày càng mãnh liệt biến thành thác nước, sau đó bị lực hấp dẫn cuối cùng, rơi xuống. Nơi này đã xong hết rồi, y nghe được tiếng gào thét không trọn vẹn, y cảm nhận được, tiếng khẩn cầu hèn mọn phát ra.

Mái tóc đen trong khí lưu cuồng bạo mà gợn sóng, trên gương mặt tinh xảo vẫn lộ nét cười yếu ớt, như sự thương xót từ bi của thần, nhưng lại cao cao tại thượng, không vì người khác kính ngưỡng mà cảm động, không vì nhân loại bi thống mà động dung, không vì dáng vóc tiều tụy cầu nguyện của nhân loại mà đáp lại, vô tâm vô tình, lạnh nhạt nhìn hết thảy, y đối với nơi này không có cảm tình, không có lưu luyến, cho dù nơi này là nơi y lớn lên.

Thế giới cầu khẩn y nghe rõ, nhưng không để ý tới, thưởng thức sự long trọng huy hoàng của tận thế, cho dù nhìn qua rất nhiều lần, nhưng sự tráng lệ của hủy diệt vẫn là xinh đẹp như vậy, thế giới trở về hư không, hết thảy hóa thành tro bụi.

Mặt đất bắt đầu đổ vỡ, tung bay, sự sâu thẳm đen tối của vũ trụ như ẩn như hiện, Đế . Lạp Pháp không bị ảnh hưởng mà đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn nơi y lớn lên chậm rãi biến mất.

Mặt đất tung bay có vật gì đó ẩn tàng sau lưng nó, đó không phải là vũ trụ thâm sâu u tĩnh, rơi vào mi mắt hơi buông xuống của Đế . Lạp Pháp là một tinh cầu màu vàng tro, một tinh cầu thiếu mất một khối.

Đế . Lạp Pháp nhìn tinh cầu thiếu khuyết kia, ánh mắt chớp lóe, khóe miệng dẫn ra một độ cong hứng thú, hôm nay y mới biết, nguyên lai địa phương sinh sống dĩ vãng vốn là thiếu mất một bộ phận, cái thế giới sắp đổ vỡ này nguyên lai còn có một khối khác tồn tại, xem hình dạng, có lẽ đã tồn tại được một đoạn thời gian.

Lúc nào thì thế giới này bắt đầu biến thành tận thế, sách ở thế giới của y căn bản không ghi lại, văn tự đều đã biến mất, thời đại mà tánh mạng tùy thời đều có thể biến mất, ai sẽ đi ghi lại cái chuyện không quan hệ cùng sinh tồn này, cho nên trước kia y không biết, bây giờ y cũng không có hứng thú truy cứu. Bất quá, y đã gặp được người sống sót lúc mới bắt đầu tận thế, như vậy có thể thời gian tận thế không tới trăm năm.

Y sinh ra ở trên mặt đất đã đầy bụi vũ trụ này, y không biết cha mẹ là ai, bởi vì y, căn bản không phải xuất xứ từ gia đình bình thường, y được sinh ra để làm thịt.

Nhân loại gọi đó là những kẻ được sử dụng để làm thịt ăn, tàn nhẫn sao? Không, trong khi tận thế gian nan, đây là chuyện rất bình thường, cái gì đạo đức, cái gì thiện lương, chỉ cần có thể sống sót, có cái gì mà không thể, ăn thịt người thì thế nào. Người nào sẽ quản thúc ngươi, người nào sẽ ngăn cấm ngươi, bản năng của loài người chính là muốn sống sót, vứt bỏ đạo đức lương tri cũng muốn sống sót.

Cha mẹ, có thể đã từng gặp qua, tại bên trong căn phòng hôn ám, có rất nhiều nam nam nữ nữ, trong đó hẳn là có cha mẹ y. Bất quá, không thể còn sống, bởi vì thời điểm y rời khỏi nơi đó, những người lớn tuổi kia đã không còn, bị kéo ra khỏi căn phòng, tường không có cách âm, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết. Không có cầu khẩn, bởi vì bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không biết.

Thực vật, thức ăn nước uống gì đó không có trong quan niệm của bọn họ.

Trong hoàn cảnh như vậy, y sẽ không biết nói, không người nào nói chuyện cùng y, y cái gì cũng không biết, không biết thế giới bên ngoài, không biết bọn họ là cái gì, không có quan niệm thị phi, chỉ là sống.

Y có chút bất đồng, không phải chết lặng như những người khác, trên mặt y có sự biểu lộ. Là học được từ một bản điêu khắc trong phòng, mặt của nó rất kỳ quái, rõ ràng gương mặt cùng bọn họ rất giống, nhưng cùng cảm giác chết lặng trống rỗng của những người khác hoàn toàn bất đồng, cảm giác kỳ quái, độ cong khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa, lúc ấy y không biết đó là cái gì, bất quá, y học, học cái vẻ mặt điêu khắc kia. Bộ dáng kia cứ như vậy mà cố định trên mặt y.

Rốt cục có một ngày, y bị lôi ra khỏi phòng, không có ánh mặt trời, nhưng vẫn rực rỡ làm cho hai mắt y đau đớn, nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, thế giới bên ngoài lần đầu tiên ánh vào mắt y.

Tầng mây âm u, một mảnh kiến trúc đất lở nghiêng ngả, những người có thần sắc chết lặng giống những người khác, còn có một bộ phận người ăn mặc rất khá, cùng thần sắc của bọn họ, của bản điêu khắc hoàn toàn bất đồng, dạng như vậy, rất chán ghét. Hương vị trong không khí dễ ngửi hơn trong phòng rất nhiều, nhưng lại khó nén vị đạo thối rữa như tồn tại đã lâu.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lần đầu tiên y nhìn thấy máu đỏ tươi, sau đó nhìn những người kêu thảm thiết đã không còn sự sống, bị chém đứt, bị cắt. Sau đó một cây nĩa xuyên qua một khối, để trong ngọn lửa, hương vị rất thơm, lần đầu tiên ngửi thấy hương vị tốt như vậy. Nhìn vật rất thơm gì đó được đưa đến tay người ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn hắn ta không chút hoang mang mà đưa vào trong miệng.

Sau đó lại là một tiếng hét thảm, y một lần nữa nhìn người kêu thảm thiết bị lột da lóc xương, để vào trong nước sôi. Một người rồi lại một người, rốt cục cũng đến phiên y.

Biểu tình trên mặt y là thuộc về biểu tình của bản điêu khắc, bởi vì điểm bất đồng này, người ngồi ở vị trí cao kia nói gì đó, đáng tiếc y không biết, một hồi, người nọ khoát tay, người bên cạnh giơ lưỡi đao sắc bén lên, cũng là khi đó, bản năng cố chấp nhất của loài người, không muốn chết, chấp niệm này làm cho y bạo phát dị năng của y.

Cầm tay người bên cạnh, mắt thường có thể thấy được, người nọ khô quắt rồi xẹp xuống, sau đó hóa thành tro bụi, một trận đau đớn trong đầu, hình ảnh hỗn loạn dũng mãnh xâm nhập, làm cho y ngất đi.

Hình ảnh này, là thuộc về trí nhớ của người nọ, y tại trong hôn mê mà nhìn thấy, biết rất nhiều, biết bản thân là người, bất quá là bị dùng để làm thức ăn, cũng biết thế giới này là như thế nào.

Thế giới này, nước đã gần khô kiệt, thực vật đã tuyệt tích, dị thú biến dị hoành hành, loài người cũng biến dị theo, xuất hiện dị năng, ở trong một thế giới tận thế này đó là lực lượng cung cấp cho nhân loại tiếp tục sinh tồn.

Mà loài người không có dị năng chỉ có thể bị người xâm lược, coi như thịt. Chỗ y có một người, là một người có thực lực rất mạnh, chiếm cứ một khối địa bàn, tự nuôi một lượng lớn thịt người làm dự trữ, bởi vì không phải lần nào cũng có thể gϊếŧ chết được biến dị thú.

Đây là hiểu biết sơ bộ của y đối với thế giới.

Khi mở mắt ra, y biết bản thân còn sống, bởi vì năng lực quyết định, y được người lãnh đạo nuôi thịt người thu lưu, còn sống.

Y không biết nói, chỉ có thể trầm mặc, trầm mặc dựa theo ý tứ của người lãnh đạo mà làm.

Thế giới này ngày đêm thất thường, bốn mùa hỗn loạn, vì sống sót, người nào cũng không đếm ngày, cứ qua như vậy.

Lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên chiến đấu cùng dị thú, lần đầu tiên uống nước ngọt lành, lần đầu tiên chứng kiến ánh mặt trời, rất nhiều rất nhiều, đều là chưa bao giờ trải qua. Người lãnh đạo tưởng rằng dị năng của y là hấp thu, hấp thu tánh mạng kẻ khác, kể cả người, kể cả dị thú để tăng cường bản thân, dị năng của y ở trên chiến trường rất hữu dụng.

Đáng tiếc, người lãnh đạo nghĩ sai rồi, lực lượng của y không phải hấp thu. Mà là cắn nuốt, cắn nuốt lực lượng, cắn nuốt trí nhớ, đem bọn họ biến thành bản thân. Sau khi chân chính cắn nuốt giữ lại không nhiều, lực lượng phải tự mình tôi luyện, trí nhớ cũng chỉ là tồn tại lớp vỏ, nhưng y hiểu biết rất nhiều chuyện, hiểu được mặt đáy ẩn giấu chân chính.

Sau một lần lập công, người lãnh đạo cho phép y đưa ra một lời yêu cầu, y yêu cầu người lãnh đạo dạy chữ, bởi vì y đã thấy qua người lãnh đạo đọc sách.

Ngay lúc đó y không rõ người lãnh đạo nghĩ gì, mà từ sau đó, bắt đầu dạy y biết chữ, thậm chí dạy y lễ nghi. Mà theo thời gian trôi qua, bản thân hiển lộ nhấc tay ngẩng đầu đều tự nhiên, thậm chí so với người lãnh đạo càng ưu nhã tôn quý hơn.

Sinh tồn lâu dần, sống cùng gian khổ tại thế giới này, bởi vì nước càng ngày càng ít, mà biến dị thú, vì thích ứng sinh tồn, tiến hóa rất nhanh, loài người bị vây vào thế hạ phong. Mà nhóm người lãnh đạo, mặc dù bởi vì lực lượng mà bảo trì được bộ dáng đỉnh cao, nhưng lực lượng không tăng cường, ở trong thế giới càng ngày càng gian nan này, người lãnh đạo đã lạc hậu rồi, mà hắn ta lại ngu xuẩn không phát hiện.

Thần sắc người lãnh đạo nhìn hắn càng ngày càng kỳ quái, luôn nói y rất đẹp. Đẹp sao? Đã được biết đến từ ở trong sách, nhưng bản thân đẹp sao? Không có cảm giác, tại thế giới chỉ có lực lượng cùng sống sót là trọng yếu nhất này, đẹp xấu không cần để ý.

Không nghĩ tới, người lãnh đạo lại có ý niệm bất luân đối với y trong đầu, tưởng rằng bản thân rất mạnh, có thể làm gì y cũng được, đáng tiếc, đánh giá sai năng lực chân chính của y, bị y cắn nuốt lực lượng cùng trí nhớ. Dị năng của người lãnh đạo là khống chế khí lưu, khó trách có thể tại lúc tận thế này mà sống lâu như vậy.

Từ trong trí nhớ của người lãnh đạo, biết được kinh nghiệm của người lãnh đạo lúc tận thế bắt đầu, ngày tận thế, mặt đất lay động, đứt gãy, bốc lên, nước biển nghịch lưu, tất thảy không ngừng, bầu trời còn có thiên thạch rơi xuống, căn cứ sự phân tích của người lãnh đạo, tại trong tai nạn là tiếng nổ mạnh hỗn loạn cùng vầng mây hình nấm, là đạn hạt nhân của các quốc gia bộc phát, cũng bởi vì nguyên nhân phóng xạ, mới tạo thành loài người cùng động vật biến dị, cũng bởi vì loại biến dị này, loài vật mới có thể tiếp tục tồn tại.

Bất quá, đều là chuyện quá khứ, bản thân căn bản không thèm để ý, tại trong trí nhớ của người lãnh đạo, rốt cục cũng biết vì sao lãnh đạo dạy mình biết chữ cùng lễ nghi.

Gia thế của người lãnh đạo trước khi tận thế rất tốt, nói là hoàng tộc cũng không ngoa, đáng tiếc ngày tận thế đã đem hết thảy chôn vùi. Lúc mình đưa ra yêu cầu biết chữ, người lãnh đạo nhớ lại, hắn ta có một kế hoạch, tạo ra thần.

Thần, chúa tể hết thảy, làm cho người ta cam tâm hiến dâng, bởi vì tận thế càng ngày càng gian nan, biến dị thú càng ngày càng khó gϊếŧ chết, mà thịt người đã không đủ thỏa mãn được bọn họ, người lãnh đạo muốn làm cho người ta chủ động cam nguyện hiến dâng chính mình, thậm chí sẽ dùng tánh mạng bảo hộ sự tồn tại của hắn ta.

Người lãnh đạo muốn làm thần, y là người được lãnh đạo lựa chọn thay mặt phát ngôn, dung mạo tinh xảo, nụ cười từ bi thương xót như thần, là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc dạy y biết chữ, từ đầu tiên mà người lãnh đạo dạy, chính là thần, thậm chí không ngừng ám chỉ y, hắn ta chính là thần, phải phục tùng hắn, tôn kính hắn, kính sợ hắn.

Buồn cười, thần là cái gì, y căn bản không biết, nói gì đến tôn kính, cứ coi như là thần đi, chỉ cần có nguy hại đối với y, y cũng sẽ gϊếŧ. Thế giới này, kẻ mạnh đứng đầu, thần yếu nhược, cũng phải chết.

Sau đó, y trở thành người lãnh đạo mới. Thịt người sớm đã bị tiền nhiệm tiêu hao hết, bọn họ chỉ có thể chiến đấu, cùng biến dị thú không ngừng chiến đấu. Bất đồng với tiền nhiệm suy yếu, y càng ngày càng mạnh, chiến đấu cùng biến dị thú chiếm thượng phong, cuộc sống tốt lên.

Lòng người là tham lam, sau khi tốt hơn, muốn càng nhiều hơn, mà hết thảy không thể gạt được y, bởi vì khi dị năng của y tỉnh giấc, lực lượng đầu tiên cắn nuốt, chính là đọc tâm, nhưng năng lực chỉ có thể đọc được lớp vỏ tâm lý, người tâm trí kiên định căn bản đọc không được, một thứ năng lực có thể xem như là phế vật, nhưng như vậy là đủ, cũng đủ để cho y nhìn thấu lòng người hắc ám cùng hiểm ác. Cho nên, y không tin người, cũng không muốn phát triển thứ năng lực này, bất luận nhìn sâu vào trái tim loài người thế nào, kỳ thật cũng giống nhau.

Chiến đấu, chiến đấu, sống còn, đây là cuộc sống của y.

Thẳng đến ngày đó, thế giới này đổ nát hết, mạnh thì như thế nào, khi đối mặt hủy diệt như vậy, bọn họ chỉ có thể tiếp nhận, vô lực phản kháng.

Mà khi y tiến vào Ma Phương.

Y không có mục tiêu, chỉ là thuận theo bản năng mà sống, trở nên mạnh mẽ hơn, chiến đấu, tại trong hỗn chiến, y biết chỉ dựa vào một người là không có cách nào có thể thắng lợi. Năng lực đọc tâm tại trong Ma Phương căn bản là vô dụng, bởi vì người đủ thực lực, đều đã phong tỏa nội tâm, y chỉ tại trong tận thế rèn luyện được bản năng, phán đoán hảo ý cùng ác ý, tìm kiếm đồng bạn.

Y tìm được Cảnh, Khiêm cùng Khắc Lạc Duy, thành lập Vô Xá, phá hủy Ma Phương, tại trên thế giới lưu lại hung danh hiển hách.

Từ lúc bắt đầu căn bản không tín nhiệm, nhờ kỳ tích mà quen biết cùng tín nhiệm, những gian nan trong đó đã không còn trọng yếu, quan trọng là, bọn họ là

đồng bạn duy nhất y tín nhiệm, chỉ cần một điểm này mà thôi.

Nếu đã là nghỉ ngơi, như vậy nhân tiện đi xem một chút, vùng đất chưa từng biết đến kia là như thế nào. Đế nhìn khối tinh cầu kia, khóe miệng giương lên vài phân, thân ảnh biến mất tại trong vũ trụ.

Tro bụi phiêu tán một chút, rồi biến mất, đại biểu cho một thế giới đã hoàn toàn kết thúc.