Chương 12

Ta cũng nên rời đi. Lời này không bị bất luận thứ gì cách trở, thông qua không khí truyền vào trong tai Tôn Hoàng, hóa thành trùng kích cường lực xông vào trong đầu Tôn Hoàng, làm cho tư duy của Tôn Hoàng có một chỗ trống trong nháy mắt, chỉ có những lời này đang quanh quẩn không ngừng.

Còn không chờ Tôn Hoàng làm ra phản ứng, Đế khép lại sách, thanh âm sách hợp lại, giống như tiếng chuông, làm cho Tôn Hoàng lấy lại tinh thần, hắn mới nhớ tới, vừa rồi trang sách Đế lật trên tay đã là một tờ cuối cùng, một tờ kết thúc.

"Trong khoảng thời gian này đa tạ sự chiếu cố của các ngươi, ta cũng quấy rầy đã lâu, nên rời đi." Đế lễ độ nói ra ngôn từ ly biệt, khách khí xa lánh, giống như lần đầu gặp mặt.

"Đế," Tôn Hoàng rốt cục nhịn không được mở miệng, trong lòng rất hoang mang, rời đi, Đế muốn rời đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Đế sẽ rời đi, không, không được, "Nói cái gì quấy rầy," Tôn Hoàng muốn cười, nhưng tươi cười kia rất gượng ép, làm cho người ta có thể thấy được sự hoảng loạn trong tâm hắn, "Ngươi muốn nán lại chỗ này bao lâu cũng được." Cả đời, vĩnh viễn là tốt nhất.

Đế không nói chuyện, đem sách để trên án kỷ.

"Có phải ngươi có chỗ nào không hài lòng hay không? Hay là có người làm ngươi mất hứng?" Vì sao Đế lại đột nhiên đề xuất rời đi.

"Không có." Những thứ không quan tâm, tại sao phải hài lòng hay không, người không cần, như thế nào có thể làm cho y mất hứng.

Tôn Hoàng trầm mặc, rất nôn nóng, hắn không biết giữ Đế lại như thế nào.

"Lạp Pháp đại nhân," Bộ dáng Thần Tọa rõ ràng như vậy, Julian như thế nào không rõ Thần Tọa không muốn để cho vị Lạp Pháp đại nhân này rời đi, Lạp Pháp đại nhân rời đi hay không, đối với Ngũ Mang Tinh, đối với Eden mà nói căn bản không phải là chuyện trọng yếu gì, nhưng hắn rất sợ một việc, lấy sự không quan tâm của Thần Tọa đối Eden, sự để ý đối Lạp Pháp đại nhân, hắn rất sợ Thần Tọa sẽ cùng Lạp Pháp đại nhân rời đi, đây mới là sự tình nghiêm trọng nhất, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, "Lần này các đại thành chủ đến, nguyên nhân đa số là bởi vì ngài, bọn họ đều thỉnh cầu được gặp ngài." Julian làm ra hành động giữ lại.

Tôn Hoàng bắt đầu cảm giác được có thuộc hạ thật sự là một chuyện không tồi, ít nhất có thể vì ngươi phân ưu.

"Ta không có lý do đáp ứng." Đế cự tuyệt không chút lưu tình, tươi cười kia vẫn là mang theo thương xót như vậy, nhưng lại lộ ra một cỗ hương vị lạnh lùng.

Julian bị nghẹn một chút. Đế vẫn biểu hiện lễ độ, làm cho Julian cho rằng Đế là một người dễ giao tiếp, nhưng, trên thực tế không phải như vậy.

"Bọn họ mang theo kính ý đối với Lạp Pháp đại nhân mà đến, xin Lạp Pháp đại nhân cho bọn họ một cơ hội." Julian tiếp tục khuyên bảo.

"Không có quan hệ gì với ta." Lời nói của Đế lần này càng thêm lạnh lùng.

Julian không biết nói gì nữa, đối với một người lạnh lùng như thế, vô luận là lý do gì đều không thể đả động hắn, Julian xác nhận, vị Lạp Pháp đại nhân này cùng Thần Tọa là một loại người, người đối với bất cứ cái gì cũng không quan tâm. Người khống chế đều là loại người như vậy sao? Trong tâm bỗng nhiên dâng lên bi ai, rõ ràng bản thân không phải loại người quan tâm sự tồn vong của thế giới này, rõ ràng không có ý nghĩ cứu trợ mọi người, rõ ràng bản thân cũng là một người lãnh khốc, thế nhưng vẫn cảm giác được bi ai. Người khống chế cao cao tại thượng, có được quyền năng cứu thế, vì sao đều lạnh lùng như thế, đối thế giới không chút động lòng.

"Ngươi thật sự muốn đi?" Tôn Hoàng mượn cớ, nhìn Đế, trong con ngươi màu vàng đã là một mảnh bình tĩnh, không có hoang mang.

"Phải." Đế gật đầu.

"Lúc nào?" Tôn Hoàng hỏi.

"Đang hướng ngươi từ biệt." Sau đó liền rời đi.

"Ta và ngươi cùng đi." Tôn Hoàng lập tức tiếp lời, Đế muốn rời đi, như vậy hắn sẽ cùng đi, như vậy Đế vẫn còn bên người hắn.

"Thần Tọa." Nhất tề hô đến từ Ngũ Mang Tinh, hô hoán mang theo khủng hoảng. Tình huống lo lắng nhất vẫn xảy ra sao? Thần Tọa không quan tâm Eden, bọn họ đều biết, thế nhưng Thần Tọa có thể không cần Eden, Eden lại tuyệt đối không thể không có Thần Tọa, phồn hoa của Eden là cho Thần Tọa, yên ổn của Eden là bởi vì Thần Tọa, Thần Tọa ly khai Eden ý nghĩa rằng thiên đường cuối cùng sẽ biến mất.

Sự tồn tại của Eden không chỉ là bởi vì sự yên ổn cùng giàu có của nó, càng nhiều hơn, nó là hy vọng trong tâm của mọi người để tiếp tục sinh tồn tại tận thế, một loại hy vọng sống sót, bởi vì như thế, cho dù Thần Tọa chỉ thành lập Eden, không có những hành vi khác, nhưng trong tâm con người tại tận thế, Thần Tọa chính là cứu thế chủ.

Ngũ Mang Tinh quản lý sự vật của Eden, nhưng bọn họ tuyệt đối không chống giữ nổi Eden, trung tâm của Eden vẫn là Thần Tọa luôn mặc kệ chuyện gì, một khi Eden mất đi Thần Tọa, Eden cũng sẽ không còn là Eden, nó sẽ trở thành một thành thị cùng những thành thị khác không có gì bất đồng, một tia ánh sáng, một đường hy vọng trong tâm loài người kia cũng sẽ cùng biến mất, đó mới là tận thế chân chính.

Tôn Hoàng không để ý tới tiếng kêu của Ngũ Mang Tinh, chỉ nhìn Đế.

Đế cũng nhìn Tôn Hoàng, sự mẫn cảm đối với dao động rất nhỏ, Đế biết Tôn Hoàng là nghiêm túc, đáng tiếc, Đế không cần sự nghiêm túc của Tôn Hoàng.

"Xin lỗi, ta không thích có người đi theo." Đế cự tuyệt phi thường trực tiếp.

Không thích có người đi theo. Tôn Hoàng đối với lý do cự tuyệt này một điểm cũng không hài lòng, ngược lại có một loại phẫn nộ nảy lên trong lòng, "Như vậy, Linh thì sao?" Nếu không thích người đi theo, vì sao tên Linh kia lại theo bên người. Tôn Hoàng chất vấn nói.

"Hắn không phải người." Giản đơn rõ ràng, hơn nữa là sự thật.

Đáng tiếc sự thật không được người tin tưởng, cũng liền biến thành nói dối, mà lời nói của Đế trong sự lý giải của Tôn Hoàng cùng Ngũ Mang Tinh, chính là nói dối, một lời nói dối cự tuyệt Tôn Hoàng, một lời nói dối rất rõ ràng, không phải người, Linh như thế nào không phải là người.

Ngũ Mang Tinh bảo trì trầm mặc, bọn họ đối với chuyện Đế cự tuyệt Tôn Hoàng đồng hành vẫn duy trì thái độ kiên định mà ủng hộ.

"Ha ha ha ha ha," Tôn Hoàng cười to, bởi vì lời nói của Đế, đây cũng là lần đầu tiên Ngũ Mang Tinh thấy Tôn Hoàng cười to, nhưng vẫn cảm thấy sự bi thương trong đó, tiếng cười đình chỉ, Tôn Hoàng thu lại tươi cười vẫn luôn đối với Đế, lạnh lùng thâm trầm mà nhìn Đế, "Ngươi chán ghét ta như vậy?" Chán ghét đến mức dùng loại lời nói dối này cự tuyệt ta.

Tôn Hoàng cảm giác được tâm rất đau, bị người hung hăng gõ nát, lại bị vứt trên mặt đất giẫm lên, những việc bản thân vẫn làm cho tới nay rốt cuộc tính là cái gì? Hắn là Tôn Hoàng, là Người khống chế, sống vô tâm vô tình, không, là không có cảm giác sống, lần đầu tiên có người khiến cho mình có cảm giác sống, người đầu tiên khiến cho trái tim biết rung động, nhưng lại đối với mình căn bản...

"Ta không chán ghét ngươi." Đế mang theo nét tươi cười như thương xót trước sau như một kia, đối Tôn Hoàng nói. Đúng vậy, y quả thực không chán ghét Tôn Hoàng, bởi vì chưa từng để ý qua, nói gì đến chán ghét.

Tôn Hoàng cười, lạnh lùng mỉa mai, "Phải a, không chán ghét, bởi vì ngươi căn bản không quan tâm." Tâm tính của Đế hắn như thế nào không rõ, bản thân cũng là như thế, không chán ghét, không thích, chỉ bởi vì đều không quan tâm, nhưng khi cái từ không quan tâm này rơi trên người mình, thật là khó chịu.

Đế không phủ nhận, bởi vì Tôn Hoàng nói chính là sự thật.

"Ta phải làm như thế nào mới có thể đi vào tâm của ngươi? Ta phải làm như thế nào, ngươi mới có thể để ý ta? Đế, nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?" Tôn Hoàng không nhịn được hỏi, ngữ điệu bi thiết làm cho người ta kinh hãi, lời này không nên xuất từ miệng của Tôn Hoàng vô tình.

"Ngoại trừ đồng bạn, trong lòng ta không có bất luận kẻ nào, ngoại trừ đồng bạn, ta không để ý bất luận kẻ nào, ngoại trừ đồng bạn, ta không tín nhiệm người nào." Đế nói từng chữ từng câu.

"Như vậy, để cho ta cũng trở thành đồng bạn của ngươi." Trở thành đồng bạn của ngươi có thể khiến ngươi lưu ý, có thể khiến ngươi tín nhiệm.

Đế cười, tiếng cười thấp trầm, nhưng ở bên trong căn phòng không người nào mở miệng, được ngăn cách khỏi mưa gió này là rõ ràng như vậy. Cười xong, Đế ngẩng đầu, nhìn Tôn Hoàng.

"Ngươi không có tư cách." Nụ cười đạm đạm như nhau, miệng tinh xảo hoàn mỹ đọc chữ ưu nhã rõ ràng, nhưng lời nói lại tàn khốc nhất kiên quyết nhất, ngay cả cự tuyệt cũng không phải, mà là không có tư cách.

Không có tư cách. Bởi vì lời nói của Đế, lửa giận bị kìm nén tăng lên, cấp tốc cuốn sạch tất cả tư duy, tâm tình của Tôn Hoàng.

"Đế, nơi này là Eden," Quỷ dị chính là, Tôn Hoàng vẫn lộ ra tươi cười, "Là khu vực của ta."

Đế nghe.

"Cho dù ngươi là Người khống chế, nhưng nơi này ta mới là chủ nhân." Nói xong, tại vị trí một mét vuông xung quanh Đế, một kết giới trong suốt đem Đế vây lại. "Ta sẽ không cho ngươi rời đi." Vì thế, không tiếc hết thảy.

Đế động cũng không động, tươi cười cũng không mảy may thay đổi nhìn Tôn Hoàng. "Tôn Hoàng," Đế kêu tên Tôn Hoàng, thanh âm rất tùy ý, cũng rất nguy hiểm, "Ngươi muốn đối địch cùng ta." Không phải nghi vấn.

"Không, ta chỉ muốn ngươi đứng ở bên cạnh ta." Tôn Hoàng cũng đồng dạng cười nói, trong kiên quyết có điên cuồng.

"Đây là cách giữ lại của ngươi." Đế nhìn kết giới nói.

"Bởi vì ngoại trừ như vậy, ta không biết khiến ngươi lưu lại như thế nào." Tôn Hoàng đứng lên, tới gần kết giới, đưa tay đặt lên kết giới.

"Đế, là lỗi của ngươi." Là ngươi nhiễu loạn tâm của ta, lại còn nghĩ muốn rời đi, là ngươi làm cho ta trở nên không bình thường như thế.

"Ta rất không thích như vậy," Đế nói như thở dài, "Tôn Hoàng, đối với ta mà nói, làm ra hành vi như vậy, ngươi nhất định là địch nhân của ta."

"Không quan trọng." Tôn Hoàng không chút nào để ý, "Có thể trở thành địch nhân của ngươi cũng không tồi." Ít nhất ngươi đã để ý. (Chẹp, cái kiểu lý luận này quen quen!)

"Đối địch nhân, tôn chỉ của ta chỉ có một." Đế tiếp tục nói.

Tôn Hoàng nghe tuyên phán.

"Gϊếŧ không tha." ("không tha" trong tiếng hán là "vô xá") Ngữ khí khinh miêu đạm tả, lại mang theo ngoan độc sát phạt quyết đoán.

Tôn Hoàng cười, "Mạng của ta ngươi cứ việc đến lấy." Bản thân thật sự là điên rồi, cảm thấy có thể chết trong tay Đế, cũng là chuyện rất không tệ. (Lại một câu rất quen!)

Hai người nhìn nhau cười, cười của Tôn Hoàng mang theo điên cuồng ngang ngược, cười của Đế mang theo bình tĩnh thương xót.

Ngũ Mang Tinh thất thố mà nhìn sự việc phát triển đến tình trạng như thế, kinh hãi cách làm của Tôn Hoàng, nhưng lúc này hai kẻ mạnh tuyệt thế giằng co, khiến cho bọn họ tâm kinh đảm chiến, hai người đều còn chưa có bắt đầu bất cứ khí thế gì, cũng đã khiến cho bọn họ không cách nào nhúc nhích, luồng tức giận khẩn trương kia, khiến cho bọn họ mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Ta là Đế . Lạp Pháp, thủ lĩnh của Vô Xá, Ám Dạ Quân Vương, Đế . Lạp Pháp," Đế ở trong trận giằng co này nói đầu tiên, tự xưng Ám Dạ Quân Vương kia, khiến cho người ở đây cảm giác được xưng hô này thực sự là danh phù kỳ thực (tên xứng với sự thực), "Ta sẽ không tiếp nhận bất luận sự uy hϊếp nào, cũng sẽ không bị người uy hϊếp, đường ta đi tới không người nào có thể ngăn cản." Nói xong, Đế đứng lên, vươn tay, tay đối tay với Tôn Hoàng cách một kết giới.

Hai người đối diện, kết giới hơi mỏng ngăn cách bọn họ, hai tay tương đối không cảm giác được độ ấm của nhau, tiếp cận rõ ràng như thế, lại xa xôi như vậy. (Sao cảnh này giống trong Tsubasa thế nhể! XD~)

"Ngăn trên đường chúng ta đi hết thảy đều không thể xá tội, cho nên gϊếŧ không tha. Người nào có thể định được tội chúng ta, chúng ta có thể xá vô tội."