Chương 11

Cửa sổ thủy tinh dày chặn lại mưa gió bên ngoài, tiếng mưa rào rào hiếm thấy cũng không thể xông vàobên trong, nếu như không nhìn đến cảnh sắc ngoài cửa sổ, đứng ở bên trong căn bản sẽ không biết bên ngoài mưa to đang hào hùng rơi xuống.

Tôn Hoàng ngồi trên ghế, nhìn Đế trên một chiếc ghế khác, bối cảnh phía sau là màn mưa dày dày ngoài cửa sổ rộng, cùng thế mưa phía sau y hoàn toàn bất đồng, y trầm tĩnh ngồi ở nơi đó, nhẹ nhàng mà lật trang sách qua.

Tâm của Tôn Hoàng rất loạn, mà nguyên nhân phiền loạn, là Đế. Đế chưa bao giờ xem hắn như bằng hữu, càng đừng nói tới giao tâm, vẫn biết rằng mình bị Đế bài xích ngoài tâm, mà bản thân làm nhiều như vậy lại không có hiệu quả, Đế so với hắn càng lạnh lùng hơn, nhưng cũng không phải không có tâm, hắn đã thấy qua sự ôn nhu của Đế, nếu như chưa từng thấy qua, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng Đế không có, nhưng hắn đã thấy qua, vì vậy càng thêm mất mát. Cho dù như thế, hắn cũng không muốn từ bỏ, cố chấp không muốn từ bỏ. Đây là lần đầu tiên hắn muốn đoạt được sự thừa nhận của một người như thế, muốn cùng người trao đổi cảm tình, đây chắc hẳn là tình bạn.

Rõ ràng là nên như thế, thế nhưng hắn phát hiện tình huống không đúng. Cùng Đế ở chung càng lâu, tầm mắt hắn càng ngày càng không có cách nào dời khỏi người Đế, thậm chí có khi những cử động của Đế tại trong mắt hắn cũng mang theo hương vị như mê hoặc, làm cho cả người hắn nóng lên, nghĩ đến những điều kỳ quái. Tình trạng hắn như vậy như thế nào là bởi vì Đế, cũng không nên đối với Đế như thế, tuyệt đối không nên.

Nguyên tưởng rằng chỉ là vì dục cầu bất mãn, từ sau khi Đế đến đây, hắn đã thật lâu không thư giải, hết thảy trọng tâm đều quay xung quanh Đế, tưởng rằng bởi vì như thế mới có thể sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, vì vậy hắn chuẩn bị thư giải một chút, nhưng không có biện pháp, nghĩ đến Đế ngay cách vách, hắn không có biện pháp nào làm. Như vậy thì thôi, hắn đổi địa phương khác là được, nhưng hoàn toàn không có xung động, tại trong sự khıêυ khí©h kiều mỵ, xinh đẹp, thành thục, hắn đều không thể xung động.

Bản thân tuyệt đối không có vấn đề, bởi vì bộ vị hỏa nhiệt kia, chỉ cần vừa nghĩ đến những cử động lơ đãng đó của Đế, sẽ sưng trướng đến phát đau. Du͙© vọиɠ không được thư giải, làm cho bản thân đối với sự dụ hoặc lơ đãng đó của Đế càng thêm không có sức chống cự, rất nhiều lần đều có suy nghĩ điên cuồng muốn đem Đế kéo vào trong lòng, nếm thử.

Đêm qua, hắn nằm mơ, chưa bao giờ nằm mơ, hắn lần đầu tiên nằm mơ, trong mơ có thân ảnh của Đế, đối mình lộ ra nét tươi cười chân thành đã thấy qua ngày đó, làm cho trái tim mình đập mãnh liệt không thôi, rốt cục ức chế không được suy nghĩ cuồng vọng của mình, đem người kéo vào trong lòng, hôn lên đôi môi mê người của đối phương thường thấy khi nhấm nháp hoa quả, khi khẽ nhấp chén rượu, thậm chí khép mở khi nói chuyện.

Chỉ là mơ, bản thân lại cảm giác được vui sướиɠ cực hạn, điên cuồng cướp đoạt, cắn xé, không buông tha một chỗ nào, không muốn rời đi chỉ trong chớp mắt. Nhưng như thế này hoàn toàn không cách nào thỏa mãn bản thân, không cách nào, bản thân thô bạo xé rách y phục của Đế, dao động tại trên da thịt hoặc nhân kia, mơ có xúc cảm hay không, hắn không biết, nhưng tại trong mơ hắn lại cảm giác được sự nhu mềm cùng co dãn của da thịt Đế, hấp dẫn tay mình, làm cho bản thân không cách nào rời đi.

Sau đó. . .

Khi mở mắt ra, bản thân là ảo não cùng xấu hổ. Ảo não là vì sao phải tỉnh lại, xấu hổ là vì bản thân xấu xa, khi đối mặt Đế, mình căn bản không dám nhìn thẳng đối phương, sợ hãi Đế nhìn ra ý niệm của bản thân, hắn không muốn làm cho Đế chán ghét mình, thật sự không muốn.

Không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được nhìn lén, nhìn lén mái tóc dài màu đêm tối kia, nhìn lén khuôn mặt tinh xảo kia, sau đó khắc chế không được, đem đường nhìn dừng lại trên đôi môi hồng nhạt hoàn mỹ kia, nó có mềm mại cùng ngọt mĩ giống như trong mơ hay không, thật muốn biết. Vội vàng đem loại ý nghĩ này dứt bỏ, lại dời tầm mắt đi, không bao lâu sau, tầm mắt lại chạy về bên Đế. (ò.ó)

Lần này từ hàm dưới, đi tới trên chiếc cổ lộ ra kia, phần nổi lên nho nhỏ duyên dáng trên cổ, nói cho mọi người, người có nó là một nam nhân, phần nổi lên nho nhỏ kia tại trong mắt Tôn Hoàng khéo léo mà đáng yêu, ưu nhã mà động lòng người, rõ ràng là khí quan như nhau, vì sao tại trên người Đế là dễ nhìn như vậy, mà bản thân lại thô dã như vậy.

Tầm mắt tiếp tục đi xuống, buộc chặt đến trên khuy áo nghiêm mật đem hết thảy vây quanh, che giấu, không lộ ra một chút phong cảnh nào, làm cho Tôn Hoàng hận không thể tiến lên xé chúng nó ra. (Hãn! =.=!!!)

Không, như vậy không đúng. Tôn Hoàng Phát giác ra suy nghĩ của bản thân, một lần nữa đem loại ý nghĩ này vứt đi xa. Không lâu sau, một lần nữa khắc chế không được, lại liếc đến phương hướng của Đế. (Cực hãn! >.<"""")

Đế xem sách, một mặt xem sách, một mặt chú ý tới sự quái dị của Tôn Hoàng. Y rất mẫn cảm, đương nhiên biết hàm nghĩa đại biểu cho ánh mắt nóng rực của Tôn Hoàng nhìn mình, thậm chí đối với ý tứ đại biểu cho sự nhu hòa hiện lên khi Tôn Hoàng nhìn mình, cùng một ít dao động rất nhỏ, Đế đều rõ ràng.

Nỗ lực cùng chân tâm của Tôn Hoàng, Đế đều cảm giác được, dù sao y đối với tâm lý của con người có sự lý giải rất đầy đủ. Nhưng, chân tâm thì sao, nỗ lực thì sao, không quan tâm chính là không quan tâm, ngay cả tình ý giấu diếm của Tôn Hoàng, Đế đều hoàn toàn không quan tâm. Nguyên nhân rất đơn giản, Đế không thừa nhận Tôn Hoàng, không tín nhiệm Tôn Hoàng, càng đừng nói vì sự nỗ lực của Tôn Hoàng mà cảm động.

Cảm tình, bất luận là tình yêu, tình thân hay tình bạn, tại trong mắt Đế toàn bộ đều là nhàm chán, là những thứ không cần thiết, cảm tình của Tôn Hoàng cũng là như thế, không cách nào tại trong tâm Đế vén lên nửa điểm rung động.

Dung mạo của mình này, thật đúng là dễ khiến người ta động ý niệm trong đầu. Trong mắt Đế hiện lên cười nhạo, nhưng Tôn Hoàng bởi vì phát giác suy nghĩ của mình chếch đến địa phương không nên đi mà dời đi tầm mắt, không thể chứng kiến.

Đế nghiên cứu qua tâm lý học rất rõ ràng, Tôn Hoàng không phải bị dung mạo của mình mê hoặc, không biết vì sao, khi Tôn Hoàng đối mặt mình, trong tâm dao động rất lớn, mà mình lại là người đầu tiên khiến cho Tôn Hoàng sinh ra tâm tình rõ ràng, Tôn Hoàng đối với loại cảm giác này rất mới mẻ. Đối với một người chưa từng có cảm tình, dao động kịch liệt như thế không thể nghi ngờ là độc dược, ngay từ đầu Tôn Hoàng không nghĩ tới khắc chế mới có thể khiến cho tình huống phát triển đến bước này.

Mình cũng nên rời đi. Động tác lật sách trên tay Đế không dừng lại, cũng đã làm ra một quyết định, không phải bận tâm cảm tình của Tôn Hoàng, mà là đã không sai biệt lắm. Đã không cần phải tiếp tục nán lại Eden.

Bên trong phòng, Tôn Hoàng không ngừng rối rắm trong tâm, Đế bình tĩnh mà đọc sách.

Tiếng đập cửa vang lên, cũng cứu lại Tôn Hoàng thiếu chút nữa sẽ phạm sai lầm.

"Tiến vào." Tôn Hoàng lập tức gọi người tiến vào, hắn không thể nghĩ tiếp nữa.

Sofia ngoài cửa sửng sốt, tay đặt trên nắm tay cửa dừng lại, cô sớm đã quen tình trạng Thần Tọa không đáp lại, lúc này cũng như dĩ vãng, chuẩn bị vào cửa thông báo, cô vẫn là lần đầu tiên nghe được Thần Tọa đáp lại.

Sofia rất nhanh liền khôi phục, ấn tay nắm cửa xuống, cánh cửa mở ra, Sofia đứng ở cửa, xin chỉ thị: "Thần Tọa, Julian, Carlisle, Hill. . ."

"Để cho Ngũ Mang Tinh đều vào đi." Tôn Hoàng lại ra một cái quyết định quyết đoán, thậm chí không đợi Sofia đem lời nói nói xong.

Sofia không biết có phải là mình cảm giác sai hay không, cô như thế nào nghe ra được tâm tình như vội vàng cùng được cứu từ trong lời nói của Thần Tọa.

"Vâng." Sofia không suy nghĩ nhiều, đối với mệnh lệnh của Tôn Hoàng lập tức chấp hành, lần lượt liên lạc bốn người còn lại của Ngũ Mang Tinh, thông tri bọn họ, Thần Tọa triệu kiến, còn có vị trí lúc này.

Không bao lâu sau, Ngũ Mang Tinh tề tụ trong một phòng. Bởi vì Tôn Hoàng cũng không có điểm họp cố định, vì vậy mỗi lần hội nghị đều là tùy tiện mở ở nơi nào đó, chủ yếu là tại địa phương của Thần Tọa, cho nên đối với việc họp ở nơi này, bọn họ cũng không có bất luận cảm giác gì.

Nhưng khiến cho bọn họ không ngờ chính là, vì sao vị Lạp Pháp đại nhân kia cũng ở đây.

"Thần Tọa." Trước tiên đối Thần Tọa nhà mình hành lễ, sau đó, "Lạp Pháp đại nhân." Sự tồn tại cùng cấp độ với Thần Tọa cũng là không thể bỏ qua. Sau đó đều tự tìm một chỗ dừng, ngồi, dựa vào, đứng, rất tùy ý.

Tôn Hoàng đối với sự thức thời cùng biết lễ của Ngũ Mang Tinh rất hài lòng.

"Chuyện gì?" Lại là Tôn Hoàng chủ động thất thường hỏi.

Ngũ Mang Tinh chủ động không lưu ý đến sự tồn tại của Đế, bọn họ có thể nói cái gì, từ sau khi trải qua sự uy áp của Thần Tọa, Julian cùng Carlisle liền học ngoan, tuân theo sự cảnh báo của Hill, không nên quản y.

Mà hai phu thê Dio cùng Sofia kiên trì nguyên tắc ít quản chuyện người khác, căn bản không hỏi.

Hill trầm mặc đến cực điểm, trải qua sự tu chỉnh trong khoảng thời gian này, vẫn còn yêu say đắm, tiếp tục đau lòng, sau khi cô trở về, thám thính một chút, cô cũng từng là một trong những nữ nhân của Thần Tọa, cùng những nữ nhân tử thủ tại bên người Thần Tọa cũng có chút liên lạc, từ chỗ các cô, cô đã biết sự thất thường của Thần Tọa, kêu hầu hạ, sau không bao lâu, lại vội vã rời đi. Bất luận khıêυ khí©h như thế nào, Thần Tọa đều không hề hứng thú. Hill trong lòng rất đau, là thống khổ đau lòng, cũng là một loại thống khoái trả thù. (Hay! Thích câu cuối! XD~)

Người mình yêu, dưới tình huống còn chưa rõ ràng, đã theo bản năng bận tâm đối phương, tưởng niệm đối phương, không chịu sự mê hoặc của những người khác, mà làm cho Thần Tọa biến thành không phải chính mình như vậy, như thế nào không đau? Về phương diện khác, vị Thần Tọa đối với mình vô tình kia, rốt cục đã có người để ý lại không cách nào đạt được, tiến triển cũng không thuận lợi, như thế nào không thoải mái.

Julian làm đại biểu đi ra nói chuyện, chỉ cần hướng Thần Tọa báo cáo tình huống, các đại thành chủ cơ bản đều tề tựu, dựa theo danh sách khi xưa, cùng trong thế mưa hiện tại mà xem, còn một số ít hẳn là tối nay sẽ đến. Mà tiếp qua một đoạn thời gian vẫn không tới, cũng không cần lo, bởi vì nhất định bọn họ đã chết, chết ở trên đường, chết sau khi thông tin, sẽ chỉ là như thế mà thôi.

Tận thế lạnh lùng, mỗi ngày một khắc đều có người tử vong, tử vong mới không để ý đến thân phận, nên chết thì nên chết.

Sau khi Julian báo cáo hết, Carlisle cũng báo cáo, các hạng mục phòng ngự cùng giám thị trong thành đều đã khởi động, chỉ cần những thành chủ đó có bất luận hành vi gì không thích hợp, đội giám sát đều có thể tùy thời xuất động.

Sofia cũng tổng kết một chút công tác, các phân phối phòng khách cùng nhóm người hầu, ẩm thực đều hoàn thành.

Dio trầm mặc cái gì cũng không nói.

Hill báo cáo cuối cùng, ma thú vùng chung quanh có chút dấu hiệu rục rịch, nhưng cũng không có bất luận cử động gì, không biết nguyên nhân, đã phái người điều tra.

"Thần Tọa, tiếp qua vài ngày vũ hội cử hành theo thông lệ ngài có muốn tham gia hay không?" Julian dò hỏi, ngoại trừ lần đầu tiên, Thần Tọa không còn tham gia qua, Julian vẫn làm theo phép mà hỏi một lần, dù sao ai cũng đoán không ra ý nghĩ của Thần Tọa, càng huống chi là một Thần Tọa trong khoảng thời gian này biến hóa vô thường.

Tôn Hoàng đối vũ hội không có hứng thú gì.

"Lạp Pháp đại nhân, vũ hội lần này ngài có tham gia hay không?" Julian không được câu trả lời của Tôn Hoàng, hỏi vị khác, mục tiêu chủ yếu được các vị thành chủ chú ý.

Tôn Hoàng chuyển hướng Đế, nếu như Đế có hứng thú, hắn cũng sẽ tham gia.

"Không được," Đế cười cự tuyệt, "Ta cũng nên rời đi."