Chương 10

"Tinh thông những thứ này là đồng bạn của ta." Đế tiếp nhận sách trên tay Tôn Hoàng, không chút nào che giấu cảm tình thâm sâu cùng đồng bạn, âm điệu trầm tĩnh thanh lãnh thêm độ ấm, cực kỳ mê hoặc người.

Tay Tôn Hoàng đưa sách không thu hồi, liền dừng lại. Hắn biết sự lãnh khốc của Đế, tươi cười ngày thường cũng chỉ là một loại mặt nạ, không thể nói là thật tình, nhưng giờ phút này, hắn đã biết, tươi cười của Đế còn có một loại, ôn nhu, ấm áp, tuyệt đẹp rõ ràng khiến cho người ta trầm luân, nhưng vì sao lại như thanh đao đâm vào trong lòng, đau đớn chầm chậm.

Vì sao lại cười như thế? Vì sao vì người khác mà ngươi lộ ra nụ cười như vậy? Vì sao ta không thể khiến cho ngươi lộ ra tươi cười đó? Cay đắng, mất mát, không cam lòng.

"Làm sao vậy?" Đối với biểu hiện cứng ngắc kỳ quái của Tôn Hoàng, Đế hỏi.

"Không, không có gì," Tôn Hoàng thoát ra từ trong nỗi lòng phức tạp, "Đồng bạn có thể được ngươi thừa nhận, nhất định là nhân vật rất giỏi." Lời nói khen ngợi từ trong miệng Tôn Hoàng nói ra, nhưng trong tâm đối với cái gọi là đồng bạn kia có bài xích, cho dù ưu tú thế nào, hắn cũng sẽ không tán thưởng.

"Bọn họ là tốt nhất." Đế mang theo kiêu ngạo mà nói, đồng bạn duy nhất mà y tín nhiệm, thừa nhận, như thế nào không tốt.

Tôn Hoàng đưa lưng về phía Đế, đáy mắt có lửa thiêu đốt, bất quá, rất nhanh, lửa giận nơi đáy mắt Tôn Hoàng biến mất, một mảnh sâu thẳm, "Thực đáng tiếc, bọn họ không cùng ngươi đến, bằng không ta có thể hiểu biết được một chút." Tôn Hoàng tiếc hận mà nói. Lần đầu tiên Tôn Hoàng biết, nguyên lai bản thân cũng sẽ diễn trò như thế, rõ ràng căm tức trong lòng, lại còn có thể lãnh tĩnh như thế mà nói lời giả tạo.

Dối trá che giấu trong lời nói của Tôn Hoàng không cách nào giấu được đế, trải qua tận thế hiểm ác, năng lực đọc tâm, bằng vào sự nhạy cảm tôi luyện trong nguy hiểm, một chút tâm tình biến hóa của loài người, che giấu dao động, Đế đều có thể nhận ra. Đây cũng là một trong những nguyên nhân y có thể mang theo đồng bạn trải qua từng trận nguy hiểm, y có thể phân biệt địch ý, địch ý tiềm tàng sâu đến mức nào y cũng có thể phát hiện.

Địch ý của Tôn Hoàng không phải đối với y, mà là nhằm vào đồng bạn trong miệng mình, Đế suy xét trong lòng, người chưa từng thấy qua, tại sao có địch ý? Bởi vì mình? Y không phải không phát hiện Tôn Hoàng đối đãi y không đồng nhất, không có hứng thú biết nguyên nhân, bây giờ Tôn Hoàng chỉ là địch ý, không tính là ác ý, cũng không cần nói tới sát ý, nhưng nếu như có lần sau, gϊếŧ.

Hắc ám quyết tuyệt lưu chuyển trong mắt Đế, Tôn Hoàng khống chế Pháp Tắc bằng vào sự lưu chuyển của khí tức mà cảm giác được khí tức quyết tuyệt kia, không phải sát ý, mà là khí tức cận kề tử vong, nguyên nhân rất rõ ràng là mình, Đế nhận thấy được địch ý mình đối đồng bạn của y, cho nên mới đối mình sinh ra khí tức như vậy.

Tâm vừa mới đau, vết thương còn đang chảy máu, Đế lại tàn nhẫn mà sát muối lên trên. Lại hung hăng mà chém lên vài đao. Lần đầu tiên biết cái gì là đau lòng, cái gì là bi thương. Tôn Hoàng phát giác bản thân thực thảm thương, mình vì đối phương mà dao động, vì đối phương mà thay đổi, lấy lòng đối phương, thế nhưng bản thân trong tâm đối phương, một điểm vị trí cũng không có. Nhưng vì sao không cách nào oán hận, vì sao? Bởi vì đáy mắt của đối phương hoang vắng trống rỗng giống như mình, bởi vì sự mềm mại, không nỡ không biết vì sao mà nổi lên kia, không nỡ thấy y khổ sở, muốn đem hết thảy tốt nhất đặt ở trước mắt đối phương, chỉ vì đối phương cũng giống như mình, sẽ có một khắc có sự phong phú trong tâm như vậy.

Nhưng trước đó, trong tâm đối phương đã bị người chiếm cứ một vị trí, đối phương sớm đã cảm giác được ấm áp, mà khởi nguồn không phải là mình, vì thế mà bi thương, vì thế mà mất mát.

Bản thân rốt cuộc là làm sao? Tôn Hoàng không rõ, bởi vì trước đó, hắn chỉ là một người không có cảm tình.

Đế cảm giác được sự dao động của Tôn Hoàng, nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, giữa hai người từ khi gặp nhau tới nay, đây là lần đầu tiên có sự trầm tĩnh đóng băng.

Trong cuộc sống kế tiếp, Tôn Hoàng đối với tâm tình kỳ quái của bản thân vẫn là không rõ, vẫn như trước mà mang theo Đế đi dạo bên trong chủ thành, tại vườn trái cây hái hoa quả, tại trong hoa viên an tĩnh mà lật trang sách.

Lần đầu tiên Tôn Hoàng biết nguyên lai bản thân là một người không có nguyên tắc, muốn biểu hiện một chút cường ngạnh, nhưng khi đối mặt Đế, căn bản làm không được. Thỏa hiệp, tại trước mặt Đế, sự lựa chọn của hắn chỉ có thỏa hiệp, bởi vì lưu ý cũng chỉ có bản thân.

Như vậy đổi lại cách nhận xét đi, Tôn Hoàng cũng phát hiện, nguyên lai bản thân là một người rộng rãi như vậy, hiện tại không để ý, không có nghĩa là sau này không để ý, vì tương lai, hiện tại liền cố gắng làm cho đối phương cảm giác được thực tâm của mình, một ngày nào đó, thực tâm của đối phương sẽ phải thuộc về mình.

Nhưng, sự thực luôn luôn không theo ý người, thẳng đến hiện tại, tươi cười cùng ánh mắt Đế nhìn Tôn Hoàng hoàn toàn không thay đổi, cùng đối mặt người bên ngoài, người xa lạ hoàn toàn như nhau. Tại trước mặt Đế, Tôn Hoàng có thể hé ra khuôn mặt tươi cười, chỉ cần Đế không ở bên người Tôn Hoàng, sắc mặt không kiên nhẫn nhàm chán, tịch mịch lạnh lùng của Tôn Hoàng so với dĩ vãng càng áp lực hơn nhiều, khiến cho người nhìn thấy hắn không dám nhìn thẳng, không dám đối mặt, nhóm người hầu run sợ trong lòng.

Carlisle cùng Julian bởi vì sai lầm lần trước, lấy lý do bề bộn chuẩn bị hội nghị liên hợp, đến nay không dám đối mặt Tôn Hoàng, cho nên không bị ảnh hưởng.

Trong khoảng thời gian này Hill vẫn tích cực chơi đùa bên ngoài, cũng không bị ảnh hưởng.

Ngược lại Sofia thường xuyên đối mặt Tôn Hoàng, đối với khí áp của Tôn Hoàng cũng chống đỡ càng ngày càng gian khổ, lúc tốt nhất là khi Thần Tọa cùng Lạp Pháp đại nhân ở cùng nhau, sự ấm áp giống như ngày xuân; không hề có kém nhất, bởi vì chỉ có kém hơn, đó chính là khi Lạp Pháp đại nhân không ở bên người Thần Tọa, sự nghiêm khắc tàn khốc giống như mặt trời đốt cháy ngay mặt. Sofia vẫn cần lao làm việc cũng nhịn không được mà đối ông xã kêu khổ, những ngày đó là hoàn toàn không có biện pháp.

Dio vẫn tỉnh táo, trấn an thê tử, nhưng hắn mơ hồ biết được đến tột cùng Thần Tọa là làm sao. Bất quá, hai người này, người nào cũng không thể phỏng đoán theo lẽ thường, tương lai, hắn thật sự không dám nghĩ, một người không muốn buông tay, một người căn bản sẽ không khuất phục, hai người đồng dạng đều cường đại thực sự đối đầu, thế giới này chỉ có hủy diệt, hy vọng sẽ không như hắn nghĩ.

Mặc dù số lần thấy qua vị Lạp Pháp đại nhân kia không nhiều, nhưng mỗi một lần nhìn thấy đều làm cho hắn phát lạnh từ trong tâm, đó là sự sợ hãi hoàn toàn bất đồng với Thần Tọa, đó là cảm giác tĩnh mịch cận kề tử vong, sâu thẳm an bình như thế, đấu tranh ở trong tận thế lâu như vậy, thật sự muốn đầu nhập vào trong hoàn cảnh an bình kia, sự mê hoặc nguy hiểm, cũng là sự mê hoặc tuyệt đối không thể chấp nhận.

Bầu trời tối đen, xem ra trời sắp mưa. Trời mưa đồng nghĩa có nước, trời mưa đồng nghĩa thực vật có thể được tưới mát, nhưng mưa tại tận thế, giống như ban đêm, không phải là chuyện tốt gì. Hơn nữa không chỉ là nhân loại, ngay cả biến dị thú cũng bắt đầu ẩn núp. Loài người tốt hơn một chút, nguyên nhân là vì nhân loại có y phục, có vật che chở, chỉ cần không để dính vào da thịt sẽ không có chuyện gì, mà biến dị thú chỉ có thể tìm địa phương trốn tránh. Mà trên thế giới này không phải chỗ nào cũng có sự tồn tại cường hãn có thể bảo trì kết giới phòng ngự trong thời gian dài như vậy.

Mưa tại tận thế có tác dụng ăn mòn, hơn nữa kỳ lạ là chỉ hữu hiệu đối động vật, tại thời điểm rơi xuống trên động vật, trong nháy mắt có thể ăn mòn bọn chúng, thế nhưng tiếp xúc với những thứ khác, một chút chuyện cũng không có, hơn nữa sau khi trải qua vài giờ, tính chất ăn mòn của nước mưa này sẽ biến mất, biến thành nước bình thường dùng để uống, đây cũng là nguyên nhân vì sao tại tận thế còn có nhiều người có thể tiếp tục sinh tồn như vậy.

Vì sao nước mưa biến đổi kỳ lạ như vậy, không biết, bởi vì căn bản không ai muốn đi nghiên cứu, chỉ cần có dùng là được, tại tận thế thứ không cần nhất chính là nguyên nhân.

Mọi nhà đều làm tốt chuẩn bị giữ nước, trước khi nước mưa rơi xuống, nhanh chóng đem địa phương có khả năng bị mưa rơi vào tu bổ lại, sau đó trốn ở trong nhà không ra, chỉ cần dính một giọt, sự thống khổ ăn mòn xương cốt kia sẽ theo ngươi thật lâu, nghiêm trọng thậm chí nhiễm trùng, mặc dù không đến nỗi chết, nhưng không thể hành động, cùng chết không khác biệt nhiều, bất quá chỉ là hình phạt chậm hơn mà thôi.

Vì trị liệu nơi bị nước mưa dính phải, phải tiêu phí rất nhiều tài vật tại chỗ trị liệu sư, rất nhiều người không thể có được. Cho nên thành thành thật thật, trời mưa lâu, thực vật không đủ, cũng phải chịu đựng.

Bầu trời âm u, tầng mây dày đặc, Eden tại ban ngày cũng đốt sáng ngọn hỏa đăng, ở trong thế giới âm u này giống như minh châu óng ánh, chói mắt lóa mắt, khi những thành chủ khác đi tới Eden, nhìn thấy chủ thành bắt mắt kia, hâm mộ ghen ghét, mỗi một lần đi tới Eden, đều có thể nhận thấy được sự chênh lệch thật lớn kia, thậm chí sẽ sinh ra cảm giắc sai lầm rằng bọn họ đang sống tại trước tận thế.

Eden phồn vinh như thế, nguyên nhân khiến nó đặc biệt tại trong tận thế như vậy ai cũng đều hiểu rõ, Người khống chế Quang Hoàng Thần Tọa, chính bởi vì sự tồn tại của hắn, mới có Eden, mới khiến cho thế nhân biết rằng tại tận thế cũng có thể có cuộc sống tốt như vậy.

Không phải không có thành chủ nghĩ tới chuyển qua Eden, nhưng người vẫn có tâm trách nhiệm, không biết di chuyển dân chúng của mình như thế nào, sự trắc trở dọc theo đường đi là rất nhiều, bọn họ chỉ có thể như không quan tâm mà nhìn dân chúng ly khai thành thị của mình, cho dù toàn bộ dời đi, Eden sẽ tiếp nhận bọn họ sao? Tính tình của vị Thần Tọa kia, thượng tầng tại tận thế thật rất rõ ràng, lãnh khốc không đủ để hình dung, đó là coi thường không chút để ý, mà Julian phụ trách chính vụ trong Ngũ Mang Tinh cũng không phải một người mềm lòng thiện tâm.

Người không có tâm trách nhiệm, căn bản không thể từ bỏ quyền lợi địa vị, người nào chết bọn họ không quan tâm, chỉ cần bản thân sống là được.

Các thành chủ tham gia hội nghị liên hợp lần này, lấy cớ đối việc dự họp ban đầu của hội nghị, bởi vì sự hủy diệt của đại lục bị vứt bỏ kia, bọn họ lo lắng thế giới này có bị ảnh hưởng hay không, vốn khi Eden thông tri bọn họ, Quang Hoàng Thần Tọa nói không có việc gì, bọn họ có thể không đến, nhưng không nghĩ tới vào ngày hôm đó bọn họ nghe được tin tức có thêm một Người khống chế xuất hiện. Các đại thành chủ không cách nào không đến.

Mục đích chính yếu bọn họ tới đây chính là muốn gặp một lần vị Người khống chế mới xuất hiện này. Người có trách nhiệm thì tình nguyện từ bỏ vị trí thành chủ, muốn làm cho vị Người khống chế này đi tới thành thị của bọn họ, tại tận thế tạo ra thêm một Eden. Còn có một bộ phận, si tâm vọng tưởng muốn thu phục Người khống chế vì mình sử dụng. (Hừ, đúng là si tâm vọng tưởng!)

Khi các đại thành chủ tới Eden, không bất ngờ vẫn là Julian đại biểu nghênh đón, đối với sự không xuất hiện của Quang Hoàng Thần Tọa, bọn họ đã quen, cũng không có người đưa ra ý tứ muốn Quang Hoàng Thần Tọa ra mặt, thật lâu trước kia cũng có người có dũng khí đề cập như vậy, Quang Hoàng Thần Tọa rất cấp mặt mũi mà ra mặt, bất quá cái giá phải trả là tánh mạng hắn.

Các đại thành chủ, trực tiếp, gián tiếp, kín đáo, đều hỏi tin tức về Người khống chế mới xuất hiện, nhưng Julian xảo trá sao dễ dàng nói ra như vậy, huống chi hắn đối vị Lạp Pháp đại nhân kia cũng không biết gì, ngoại trừ tính danh, tính chất cùng là Người khống chế, hắn cái gì cũng không biết, cũng không có can đảm tiếp tục đi tra.

Mưa bắt đầu rơi.