Chương 3

"Anh——" Bố Phi Trần tiến về phía trước một bước, đưa tay nắm lấy cánh tay Lâm Tử Thạch, lại bị cậu hất ra.

Giọng nói của Lâm Tử Thạch tràn đầy sự mệt mỏi nhẹ nhàng chui vào tai anh, cậu nói: "Có đôi khi em rất ghét anh.”

Bố Phi Trần đưa tay nhanh chóng giữ chặt cậu lại, ngược lại hướng về góc tường bức, dồn dập nói: "Không được, không thể!”

Lâm Tử Thạch đưa tay đẩy anh: "Buông em ra.”

"Vợ, anh xin lỗi, anh sai rồi. Vợ... Anh sai rồi... Vợ à..." Bố Phi Trần không khỏi không phân biệt được liền ôm người vào trong ngực, miệng không ngừng xin lỗi, cúi đầu cọ lên người Lâm Tử Thạch.

Môi anh tuần tra một vòng quanh cổ Lâm Tử Thạch, không để ý tới việc đối phương phản kháng, không chút do dự đưa tay cởi cổ áo ra, cắn xuống ngay sau tai Lâm Tử Thạch, nơi đó còn lưu lại dấu răng mấy ngày trước chưa kịp tiêu tan.

"A —— anh lại cắn em.”

Pheromone của Alpha theo răng nanh rót vào vị trí tuyến thể vốn không tồn tại, mùi trầm hương nồng nặc tỏa ra giữa hai người.

Lâm Tử Thạch nhẫn nhịn đau cơn dữ dội ở cổ, đẩy Alpha bám vào cổ cậu cắn lung tung, rốt cục mắng ra: "Có phải anh bị bệnh không? Em nói em không thể bị đánh dấu, anh không nhớ hả?”

Bố Phi Trần nhất thời xúc động, nhìn biểu tình phẫn nộ của Lâm Tử Thạch, trong lòng biết có thẹn, sau khi cắn xong cũng yên tĩnh, ủy khuất thấp giọng nói: "Nhớ rồi, vợ ơi. Nhưng anh có thể ngửi thấy..."

“......”

"Chúng ta không rửa nữa được không? Vợ ơi, vợ anh đói, chúng ta đi ăn được không? Hôm nay làm món sườn mà em thích đấy, hửm?" Sau khi pheromone chiếm cứ mùi hương trên người Lâm Tử Thạch, Bố Phi Trần lại vui mừng tới kéo tay Lâm Tử Thạch, đưa tay nhẹ nhàng nắm bả vai cậu, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu như lấy lòng.

Lâm Tử Thạch ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt màu trà tràn đầy hơi nước. Cậu nổi giận, cũng không thể nào nói với người này, một tay tránh thoát cánh tay Bố Phi Trần đang ôm lấy cậu, lạnh lùng nói: "Ăn cơm.”

Một bữa cơm ăn không tính là yên tĩnh, Bố Phi Trần không ngừng ngửi nhẹ trên người cậu, xác nhận trên người Lâm Tử Thạch có mùi hương pheromone của mình.

Nhưng cơ thể của Beta không giữ được mùi hương pheromone của Alpha, sớm hay muộn sẽ tiêu tan. Pheromone của anh thậm chí không có thời gian lưu hương dài như nước hoa EDP.

Ăn xong một bữa cơm, Bố Phi Trần lại tiến lại gần, muốn ấn Lâm Tử Thạch vào trong ngực. Lâm Tử Thạch nhìn đồng hồ, nói: "Em phải đi đây.”

"Còn sớm.”

"Em nói, em phải đi.” Lâm Tử Thạch đứng lên, nghiêm túc nói.

"Vợ ơi..."

Lâm Tử Thạch nhìn ý tứ anh không chịu đứng dậy, xoay người định ra ngoài: "Em tự đi.”

Nhưng mà Bố Phi Trần đưa tay một cái, cậu xoay một vòng, đã bị lực lượng cường hãn của Alpha đưa đến bên giường.

"Anh..."

Sức mạnh của Alpha và Beta chênh lệch rất lớn, Bố Phi Trần đưa tay nhẹ nhàng ấn một cái, cậu đã hoàn toàn bị đè ở dưới thân, không thể động đậy.

Lâm Tử Thạch thầm nghĩ không tốt, hôm nay anh quá mức kiêu ngạo. Vội vàng đưa tay ôm Bố Phi Trần, cánh tay ôm lấy eo anh, mặt chủ động dán qua, trong miệng thấp giọng trấn an nói: "Được rồi được rồi, không náo loạn nữa. Em ôm anh xong anh để em đi làm, được chứ?”

“Đi làm?” Con ngươi đen nhánh của Bố Phi Trần tối sầm lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không cam lòng cùng không thể tin, anh hỏi: “Đây là lý do em lấy lòng anh sao?”

"Em. . . " Lâm Tử Thạch sửng sốt một chút, làm sao có thể biến thành lỗi của cậu chứ.

Bố Phi Trần vuốt ve trán và cằm anh, nói, "Ôm anh một cái, sau đó? Em sẽ yêu anh chứ?"