Chương 2

Ngón tay Bố Phi Trần chậm rãi sờ qua khóe miệng vừa mới hôn, thân mật hỏi: "Đói bụng sao?”

Rất đói, Lâm Tử Thạch nhìn Bố Phi Trần gật gật đầu, thầm nghĩ, tan ca còn phải đấu trí đấu dũng với chồng.

Bố Phi Trần vốn nên cầm lấy bàn nhỏ, nhưng mà anh suy nghĩ một chút, giúp Lâm Tử Thạch thắt dây an toàn, xuống xe chuyển đến ghế lái, không chút do dự, liền đạp chân ga đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Lâm Tử Thạch nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng người trong gương chiếu hậu, "Buổi chiều em còn phải họp.”

Bố Phi Trần cũng nhìn qua gương: "Về nhà.”

"Về nhà làm gì? Anh không mang theo sao?”

Lâm Tử Thạch chỉ cần đưa tay sờ một cái là có thể lấy được đồ ăn chỉnh tề trong hộp giữ nhiệt, đây là thói quen của Bố Phi Trần. Kiên trì ăn mỗi bữa ăn với anh, từ thức ăn đến cơm hộp, từ nhà hàng đến xe hơi, cứ luôn như vậy.

Bố Phi Trần nhìn đường, đạp phanh ở đèn đỏ, nói: "Về nhà tắm rửa.”

“?” Lâm Tử Thạch hơi sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được mạch não của Bố Phi Trần: "Có cần thiết không? Em không thể đến công ty kịp để chiều còn làm việc nữa.”

"Tất nhiên là có." Bố Phi Trần không chớp mắt, khởi động xe, ngón tay không thể nhìn thấy mà nắm chặt vô lăng: "Anh đã nói, em có thể từ chức. Anh sẽ nuôi em.”

Lâm Tử Thạch hít sâu một hơi, nói: "Bố Phi Trần, em là Beta, anh đã quên rồi sao?”

"Không." Bố Phi Trần nói rất thoải mái: "Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể chấp nhận trên người em có bất kỳ hương vị nào không thuộc về anh, kể cả mùi nước hoa.”

"Em... Em đồng ý với anh, sau này sẽ tránh xa nước hoa, không về nữa được không?" Từ trước đến nay Lâm Tử Thạch đều biết không thể nói đạo lý với anh, trực tiếp đổi sách lược: "Buổi chiều em thật sự có một cuộc họp rất quan trọng.”

"Không được." Bố Phi Trần tương đối cố chấp.

"Chồng... Xin anh đấy." Lâm Tử Thạch tiến lại gần sờ bả vai anh, xoa cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin anh.

Bố Phi Trần im lặng không lên tiếng, một chân đạp ga, rẽ một vòng, dừng xe trước cửa một khách sạn.

“? Anh đến khách sạn để làm gì?” Lâm Tử Thạch sửng sốt một chút.

Bố Phi Trần xuống xe, giao xe cho người gác cổng, lại kéo Lâm Tử Thạch xuống, lấy ra l*иg giữ nhiệt đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu, "Em nói về nhà không kịp, chúng ta sẽ tắm rửa ở chỗ này.”

“......”

Hiển nhiên Bố Phi Trần là khách quen ở đây, một đường thông suốt không trở ngại lên tầng cao nhất, sau đó liền có người chạy tới hỗ trợ mở cửa.

Lâm Tử Thạch dọc theo đường đi bị Bố Phi Trần gắt gao ôm vào trong ngực, không cho người ta nhìn. Vào phòng, cậu trực tiếp bị đẩy vào phòng tắm, Bố Phi Trần đứng ở trước mặt cậu, khẽ phun ba chữ: "Rửa sạch sẽ.”

Tâm tình Lâm Tử Thạch vừa rồi còn có thể cười nói trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Lần đầu tiên cậu tức giận, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, còn một giờ nữa. Cậu ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía Bố Phi Trần dương dương đắc ý, gằn từng chữ nói: "Em không muốn rửa.”

Người đàn ông nhíu mày hỏi: "Tại sao?"

"Dựa vào cái gì em phải rửa?" Lâm Tử Thạch đứng thẳng về phía tầm mắt Bố Phi Trần, "Em nói không phải chính là không phải, vì sao anh không tin?”

"Anh không thích.”

"Không thích?” Lâm Tử Thạch nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, nhẹ giọng nói: "Còn em thì sao? Sao anh không hỏi em có thích không? Bố Phi Trần, em đã nói rồi, em là Beta, không thể bị đánh dấu, cũng không có hương vị pheromone của bất cứ ai, tại sao anh không tin em?”