"Xuống lầu, bé cưng.”
Ong ong—— điện thoại di động Lâm Tử Thạch đặt trên mặt bàn không đúng lúc rung lên hai cái, cậu ngượng ngùng cầm lên nhìn, liền nhìn thấy mấy chữ như vậy.
Ghi chú là Bố Phi Trần.
Đối tác hiện tại của cậu, vị hôn phu, một Alpha.
Tổ trưởng còn đang thao thao bất tuyệt tiếp tục đề tài vừa rồi, lòng bàn tay Lâm Tử Thạch cầm điện thoại di động bắt đầu đổ mồ hôi, cùng lúc đó trong lòng nổi lên sự phiền não không thể xóa nhòa được.
Không đến hai phút đồng hồ, điện thoại di động lại rung lên, vẫn là mấy chữ đơn giản —— "Tôi đưa lên?”
Lâm Tử Thạch bất đắc dĩ khóa màn hình, nhanh chóng trả lời: "Xuống ngay, đang họp, năm phút.”
Cậu đánh xong liền gửi, lại vội vàng nói thêm một câu: "Không, ba phút.”
Điện thoại di động của cậu trong vòng ba phút không rung lên nữa, Lâm Tử Thạch tìm cớ lẻn ra khỏi phòng họp, chạy ra ngoài ấn thang máy.
Dù sao cũng là cuộc họp nhóm nhỏ, dự án có tư liệu nên có thể bổ sung, còn có PPT có thể xem, trì hoãn cũng không sao... có thể khắc phục được.
Nhưng...
Thoạt nhìn thấy chiếc Maybach màu đen dừng lại bên kia đường của công ty, nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lâm Tử Thạch bước nhanh về phía bên kia, dừng chân ở vạch kẻ đường chỉ cách một con đường, chờ xe đi qua.
Đứng đây, hắn có thể nhìn thấy.
Có thể nhìn thấy, sẽ không thúc giục.
Lâm Tử Thạch từ trầm mặc khẩn trương nâng mắt lên, cười cười trước cửa sổ xe.
Hoặc có lẽ là do yếu tố tâm lý, cách khoảng vài mét, cậu có thể cảm giác được ánh mắt nhìn mình chăm chú của hắn hơi thoải mái một chút.
Cậu đi từng bước một, cánh cửa từ bên trong mở ra cho cậu. Lâm Tử Thạch còn chưa thấy rõ ràng, đã bị người trực tiếp kéo lên xe, ngồi trên thân người nọ.
Mùi hương trầm hương mộc quen thuộc đập vào mặt, tin tức tố của người này hình như chưa từng thu liễm.
Không, đã từng thu liễm, trước khi họ chưa có mối quan hệ gì.
Bàn tay đặt ở cổ tay cậu, Bố Phi Trần cơ hồ ngăn cả người cậu lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vợ ơi, em chậm quá.”
"..." Lâm Tử Thạch dừng một chút, đặt trên lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Nói với anh rồi, đang họp.”
"Ừm." Bố Phi Trần hình như dễ dàng chấp nhận lý do này, chóp mũi men theo cổ cậu cọ về phía sau, nhẹ nhàng ngửi ngửi, giống như nuốt chửng hơi thở cuối cùng của Lâm Tử Thạch.
"Hửm?" Một tiếng nghi vấn không lớn không nhỏ.
"Có chuyện gì vậy?" Bàn tay Lâm Tử Thạch vuốt ve Bố Phi Trần chậm lại, bất động thanh sắc mím môi, hỏi anh.
Bố Phi Trần ngẩng đầu, đẩy Lâm Tử Thạch ra, đặt cậu ở giữa đệm và mình. Đôi mắt của anh thâm trầm, độ cong của đôi môi mỏng mang theo tín hiệu nguy hiểm, giọng nói vừa chậm vừa thấp: "Vợ ơi, trên người em có mùi pheromone của Alpha.”
Pheromone?
Lâm Tử Thạch lẳng lặng nhìn anh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Cậu là Beta, trên người không nên lưu lại hương vị pheromone của bất cứ kẻ nào, huống chi, cậu căn bản không có, cũng không dám lưu lại hương vị pheromone của người khác trên người.
Lâm Tử Thạch dứt khoát không nhận: "Không có. Không phải pheromone.”
"Đó là gì?" Bố Phi Trần thoạt nhìn rất kiên nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm, ngón tay còn đang chậm rãi nắm lấy bả vai cậu.
"Không biết, có thể là nước hoa." Lâm Tiểu Thạch thực sự không thể nhớ hương vị này đến từ đâu, cậu nói, "Anh biết đấy, đồng nghiệp của em là Beta."
Bố Phi Trần cũng giống như vừa mới nghĩ ra, anh gật gật đầu, thu hồi ngón tay đã chạm vào cổ Lâm Tử Thạch, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, nói: "Ừm, anh biết rồi.”
"Không phải ăn cơm sao?” Lâm Tử Thạch hỏi.