Chương 32: Giành vinh quang
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Trong nội cung thay đổi, Diệp Trăn quả thực hoảng loạn rất nhiều ngày, cho đến khi thái hậu hạ ý chỉ, nói rõ Hoàng Thượng mới trèo lên đại bảo cần làm việc thiện tích đức, lúc này thả cung nữ, nội thị lớn tuổi về nguyên quán đoàn tụ cùng người nhà, thế mới khôi phục trấn định. Mà Tư Minh, Tư Cầm, Tư Họa, cùng những tai mắt vô duyên vô cớ biến mất kia, đều thuộc đám cung nhân này.“Hù chết nô tỳ rồi, thì ra là Thái hậu nương nương muốn làm việc thiện mới gây ra động tĩnh lớn như vậy.” Vịnh Hà vừa đấm chân cho chủ tử vừa cảm thán.
“Làm việc thiện gì chứ? Lão chủ chứa đấy là có chủ tâm đối nghịch với Bổn cung mà.” Diệp Trăn hung ác nói, “Bà ta đích thị là tra được thứ gì đó mới thanh lý lục cung, nhưng mà không sao, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, Bổn cung cái khác không có, bạc thì còn nhiều mà, lại thu mua mấy cái tai mắt là xong thôi.”
Vừa mới dứt lời, có nội thị quỳ xuống đất thông bẩm, nói Thái sử phu nhân lần lượt đưa bài tử yết kiến, hôm nay đang ở bên ngoài cửa cung chờ nghe truyền.
“Không gặp.” Nhớ tới Hoàng thượng dặn dò, Diệp Trăn không chút do dự phất tay, chốc lát sau lại sửa lại chủ ý, “Bỏ đi, mang bà ta vào đây.”
Lưu thị co vai cúi lưng đi vào đại điện, không ra dáng cung đình lễ tiết gì cả, làm Diệp Trăn đang ngồi chỗ cao buồn bực không thôi. Không chờ Lưu thị mở miệng, nàng lạnh nhạt nói, “Ngày sau không có chuyện gì thì đừng vào cung, đừng làm Bổn cung mất mặt.”
Lưu thị co rúm người lại, nói tố khổ, “Nếu như không có chuyện gì, ta cũng không dám lúc nào cũng đến quấy rầy nương nương. Lại nói, vẫn là bên Trấn Bắc Hầu phủ kia xảy ra vấn đề. Nương nương không phải sai ta nhét Diệp Phồn vào đó đấy thôi? Triệu Lục Ly đã đồng ý rồi, nhưng không ngờ tới Quan thị lại nổi lên thiêu thân, nàng ta bỏ nô tịch cho nha hoàn thϊếp thân, cũng kiên quyết đưa cho hắn, còn chọn cùng một ngày đón vào cửa. Bây giờ truyền khắp Yên kinh, khen nàng hiền lương thục đức, ung dung rộng lượng, không hổ là hậu duệ Đế sư, khiển trách Diệp gia chúng ta xuất thân thương nhân, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Chúng ta chưa cho nàng ta chút phiền phức nào, ngược lại lại bị cả người vị tanh, đợi đến khi Diệp Phồn cùng tiện tỳ kia về nhà chồng, sợ là sẽ bị huân quý toàn thành cười chết. Ôi, cái mặt ta đây cũng không biết nên đặt chỗ nào.”
Vì hợp với tình hình, Lưu thị nâng lên tay trái che mặt, biểu lộ rất oán hận.
Diệp Trăn trầm ngâm một lát, cười lạnh rộ lên, “Bổn cung còn tưởng là xảy ra chuyện gì, vốn chỉ là chút việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt thôi. Quan thị về nhà chồng không bao lâu, cảm tình với Triệu Lục Ly không sâu, lúc này mới cam lòng đưa nha đầu của mình cho hắn. Nữ nhân phần lớn đều coi chồng là trời, thời gian dài khó tránh khỏi hãm sâu lưới tình, lúc đó đúng là mua dây buộc mình. Diệp Phồn không phải là đèn cạn dầu, bảo nó lôi kéo nha đầu kia, hai người liên hợp đánh lại, lại có Hi Nhi ở trong phủ giúp đỡ, sớm muộn gì Quan thị cũng gieo gió gặt bão thôi.”
“Nói thì nói vậy thôi, nhưng đích nữ Nhị phòng Diệp phủ chúng ta lại cùng một tiện tỳ về nhà chồng cùng ngày, mà còn đều là quý thϊếp, cái mặt này có thể ném đi được rồi.” Lưu thị nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Sớm biết như thế, lúc trước không nên cho Quan thị tiến vào Hầu phủ, tùy tiện tìm tay ăn chơi bắt người đi, hủy trong sạch rồi đưa trở về, khiến nàng ta treo cổ tự tử mới tốt. Đến lúc đó thanh danh Quan gia cũng mất hết, xem bọn họ sống ở Yên kinh như thế nào?”
Diệp Trăn nói mỉa mai, “Ngươi thì ra cũng bẻm mép lắm, có bản lĩnh cứ làm đi, nhìn xem có thể tránh được điều tra của hoàng thượng hay không.”
Lưu thị không có bản sự, chỉ có thể hậm hực câm miệng.
Diệp Trăn thở dài, “Mà thôi, dù sao cũng là con gái Diệp gia, sao có thể để cho người ngoài lấn đến trên đầu. Ngươi cứ yên tâm trở về đi, ngày mai Bổn cung phái người đi giành vinh quang cho Diệp Phồn. Bổn cung cũng muốn nhìn xem, thủ đoạn của Quan thị cứng rắn thế nào, có thể cứng hơn cả Bổn cung hay sao?”
“Nàng ta một Hầu phu nhân nho nhỏ, làm sao có thể đánh đồng với nương nương? Thể diện Diệp gia cũng là thể diện của nương nương, nương nương cần phải lên mặt một chút ít, để người bên ngoài biết rõ Diệp gia quang vinh phú quý.” Lưu thị đổi giận thành vui, giọng điệu nịnh nọt.
Diệp Trăn lạnh nhạt đồng ý, đột nhiên nói, “Gần đây Thái hậu thanh lý cung đình, càn quét rất nhiều tai mắt của Bổn cung. Ngươi cũng biết, bồi dưỡng một người có tác dụng không dễ dàng, trong đó tốn hao quá lớn, còn cần trong nhà giúp đỡ chút ít. Bởi vì cái gọi là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn(*), Diệp gia hôm nay toàn bộ nhờ Bổn cung ứng phó, Bổn cung tốt các ngươi mới có thể tốt, Bổn cung nếu rơi đài, hậu quả không cần phải nói đâu.”
[荣俱荣一损俱损 = nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Là một thành ngữ:
Giải thích: Tổn hại: Đánh mất; câu: Toàn, đều; vinh: Vinh quang. Một nhà suy bại các nhà đều suy bại, một nhà hưng thịnh các nhà đều hưng thịnh. Chỉ sự nhất trí giữa lợi và hại.]
“Phi phi phi, nương nương đừng nói những lời xúi quẩy này, có ân cứu mạng ở đây, không ai làm gì được ngài hết.” Nói xong lời này, Lưu thị không hiểu có chút chột dạ, vội vàng lấy ngân phiếu trong ngực ra giao cho Đại cung nữ Vịnh Hà.
“Ngày sau có việc, Bổn cung sẽ sai người đưa tin, ngươi đừng tiến tới nội cung, miễn cho bệ hạ phản cảm.” Diệp Trăn thận trọng dặn dò một câu, cuối cùng sai người tiễn khách.
Cùng lúc đó, Thánh Nguyên Đế đang ở trong Vị Ương Cung tiếp kiến Trấn Tây Hầu Tần Lăng Vân, hai người không nói chuyện, một người đưa sổ con, một người đọc qua, cử chỉ ăn ý mười phần.
Xem xong sổ con, Thánh Nguyên Đế cười lạnh nói, “Phục hồi Đại Chu, Tiết Minh Thụy đúng là cả gan làm loạn. Đợi Ngụy Quốc dần hưng thịnh, trẫm sớm muộn sẽ đòi lại Thục Châu to như vậy bị hắn chiếm đi.”
Tần Lăng Vân không mở miệng nói, đưa lên sổ con khuếch trương quân đội, trữ hàng lương thảo, chế tạo vũ khí, mua ngựa chiến, vân vân, bên trong viết ra chỉnh tề từng điều từng khoản, có thể thấy được đã trù tính rất lâu rồi.
Tiết Minh Thụy kia vốn là Đại tướng tiền triều, sau khi chiến bại suất lĩnh hơn mười vạn binh mã trốn vào Thục Châu rừng núi trùng điệp, con đường hiểm trở, liên hợp giặc cướp địa phương thành lập lính mới, sau khi khuếch trương lại chiếm các vùng xung qanh, tự lập thành Vương, muốn chia đôi thiên hạ với Ngụy Quốc. Nằm trên giường làm sao sẽ cho người khác ngủ ngáy, Thánh Nguyên Đế bá đạo đã quen, sớm có tâm phản công rồi, nhưng bởi vì Ngụy Quốc mới lập, dân tâm chưa ổn, không thể không tạm thời gác lại.
Hai người xử lý hết quốc quân đại sự, lúc này mới nói đến chuyện đấu võ mồn mười ngày kia. Thánh Nguyên Đế không có hứng thú với việc ai thua ai thắng, mở miệng đã hỏi, “Trấn Bắc Hầu phu nhân có đi dự thính không?”
“Từ khi tin tức Triệu Lục Ly nạp thϊếp truyền ra, nàng không đi tới.” Tần Lăng Vân lấy ra một hạt Phật châu ném vào ly trà. Nếu không phải cảm thấy hứng thú với thái độ của Hoàng thượng, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí lời nói ở loại chuyện nhỏ nhặt này.
“Nạp thϊếp thì nạp thϊếp, nàng là nhất phẩm cáo mệnh mà đích thân trẫm phong, chẳng lẻ còn sợ địa vị không đủ vững chắc sao?” Thánh Nguyên Đế không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại thêm vào một câu, “Lao tâm lao lực, thương tâm thương thế vì một người như Triệu Lục Ly, quả thực không đáng.”
“Đã biết Triệu Lục Ly là mặt hàng gì, vì sao lúc trước Hoàng Thượng phải tứ hôn? Đây không phải tự tay đẩy nàng vào trong hố lửa sao?”
Thánh Nguyên Đế bị Trấn Tây Hầu hỏi khó rồi, rất lâu mà chưa mở miệng nói được. Nếu hắn sớm biết Quan Tố Y chân thật sẽ là như vậy, làm gì có, làm gì có… Bóp tắt ý niệm loáng thoáng chôn sâu trong đáy lòng, hắn trầm ngâm nói, “Là trẫm sơ xuất, hại khổ nàng, nể mặt Đế sư và Quá thường, trẫm sẽ đền bù.”
“Đền bù như thế nào đây?” Tần Lăng Vân mỉm cười hỏi.
“Bảo vệ nàng cả đời không lo là được.” Nói xong lời này, trong lòng Thánh Nguyên Đế đột nhiên khoan khoái rất nhiều, phất tay áo với Trấn Tây Hầu, ra hiệu hắn lui ra.
Tần Lăng Vân cáo từ ly khai, đi đến cửa đại điện, bỗng nhiên nói, “Ngày mai chính là ngày đấu võ mồm cuối cùng, có lẽ nàng sẽ đi.”
Thánh Nguyên Đế tựa hồ mắt điếc tai ngơ, lại tựa hồ suy nghĩ gì đó.
Hôm sau, trong Văn Tụy lâu kín người hết chỗ, Tần Lăng Vân và tẩu tử vẫn ngồi ở một góc quan sát phía ngoài. Hai người đối diện, Thánh Nguyên Đế vốn bận rộn chính vụ cũng đi ra ngồi, đôi mắt ưng hẹp dài nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, không biết là đang nhìn Từ Quảng Chí đường làm quan rộng mở, hay là đang nhìn ngoài cổng lớn bị người chắn chật như nêm cối.
Mắt thấy cuộc đấu mồm hết sức căng thẳng, cuối cùng ngoài cửa cũng tới một cỗ xe ngựa ô bồng, một vị nữ tử đầu đội mịch ly, mặc áo trắng cùng với một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi đi vào. Các nàng cố ý tránh qua phụ tử Quan gia, đi vào lối nhỏ hẹp, nhưng luôn bị vây quanh, không thể tiến thêm được.
“Đón Trấn Bắc Hầu phu nhân đến đây.” Thánh Nguyên Đế thoáng đưa tay, liền có hai gã thị vệ lĩnh mệnh mà đi.
“Tố Y đến rồi à?” Lý thị ló đầu nhìn xuống, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng, “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ thương tâm lâu lâu cơ, không ngờ mới mấy ngày đã khôi phục thái độ bình thường. Thế này mới tốt, thế này mới tốt, nếu không ngày sau chẳng phải bị thương thủng lỗ chỗ à?”
Trong lòng Thánh Nguyên Đế thoáng bị đâm một phát, không khỏi ngầm tự trách mình lúc trước quá mức qua loa, thấy người bình an lên bậc thang, lúc này mới đứng ở bên người Trấn Tây Hầu giả làm thị vệ.
“Nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ chư vị không có vấn đề gì chứ.” Quan Tố Y hai tay ôm quyền, giọng nói chứa ý cười. Rõ ràng là lễ tiết thô tục của hiệp sĩ, khi nàng làm lại thành nho nhã tiêu sái.
Tần Lăng Vân hơi gật đầu, không tiếp lời, Lý thị liên tục nói, kéo nàng đến bên cạnh mình ngồi xuống.
“Chuyện trong phủ dọn dẹp xong rồi hả? Ngươi cứ chấp nhận vậy sao?” Lý thị là người tính tình nôn nóng, há miệng hỏi ngay.
“Không nhận còn có thể làm gì đây?” Quan Tố Y cười cười ào ào, “Trong thiên hạ nào có nam tử không nạp thϊếp, ta chỉ làm tốt chủ mẫu, làm tròn bổn phận, chuyện khác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Haiz, làm nữ nhân không dễ dàng mà!” Lý thị phát cảm xúc, “Theo ta thấy, gả vào huân quý thế gia, không bằng gả cho người buôn bán nhỏ, tốt xấu gì hậu viện cũng được thanh tịnh.”
“Nơi nào sẽ có hậu viện thanh tịnh? Trong《 Hàn Phi tử • nội trữ 》 ghi lại một câu chuyện như thế này, một cặp vợ chồng Vệ Quốc cầu nguyện trước mặt thần Phật, thê tử cầu Phật tổ cho mình phát tài, được 500 thất vải, trượng phu nghe xong rất kỳ quái, hỏi nàng vì sao chỉ cầu đồ vật nhỏ bé như thế. Thê tử nói: ‘Nếu như vượt qua số này, chàng sinh hoạt giàu có sẽ rước một cái tiểu thϊếp trở về, ta sẽ bị chịu đau khổ rồi.’ Cho nên cô xem, chỉ cần là nam nhân, chỉ cần có dư tiền tài, nào có đạo lý không muốn nạp thϊếp chứ, trừ phi cô cả đời đi theo hắn chịu khổ chịu nghèo, nhưng, chịu khổ chịu nghèo chẳng lẽ là kết cục tốt nhất của nữ nhân sao? Theo ta thì, gả cho ai kỳ thật cũng không khác biệt, chỉ cần mình phải thông suốt. Đương nhiên, trên đời này cũng có người trọng tình trọng nghĩa như bên nhà ngoại ta, tổ phụ, phụ thân, thực sự là một người trong vạn người, cứ tâm tâm niệm niệm đi cầu cái vận may kia, không bằng thuận theo mệnh trời đi.”
Lý thị đồng ý, càng có tâm tư không tái giá, làm Tần Lăng Vân thiếu chút nữa giơ chân.
Thánh Nguyên Đế nghe cũng không thoải mái, không hiểu tại sao lại ghét cay ghét đắng Triệu Lục Ly thêm vài phần. Đang khi nói chuyện, bên ngoài có rất nhiều Tiểu Hoàng Môn đi qua, mang hòm xiểng cực lớn kết lụa màu, dọc đường gõ gõ đánh đánh rất náo nhiệt, kéo cả khách uống trà trong Văn Tụy lâu đi xem.
Một lát sau, có người thám thính được tin tức xác thật, chạy về nghị luận, “Ngươi nói xem? Diệp Tiệp dư được sủng ái nhất trong nội cung giành vinh quang cho đường muội nhà mình đấy, ban thưởng xuống rất nhiều cống phẩm, trong đó có một tòa Hồng san hô cao tám thước, toàn thân sáng loáng, màu sắc xinh đẹp, có thể nói là giá trị liên thành. Bảo vật như vậy thương nhân dùng không nổi, huân quý không mua được, chỉ có Hoàng thất mới xứng có được.”
“Tiệp dư nương nương đây là công khai chiêu cáo thiên hạ, con cháu Diệp gia lưng dựa vào Hoàng Thượng, người bên ngoài không thể khi nhục nửa phần, cho dù là Trấn Bắc Hầu phu nhân, đường đường hậu nhân Đế sư, cũng phải cúi đầu chịu thiệt.” Có người thổn thức không thôi.
“Diệp gia quá mức rồi. Thành thân ba năm không con mới có thể nạp thϊếp, đây là tục lệ để lại, nhưng nhà họ chưa đầy nửa tháng đã nhét người vào nhà con rể, nếu ta là Trấn Bắc Hầu phu nhân, chắc tức ngất đi mất thôi!”
“Đúng vậy đó, con rể này không phải là con rể chân chính nữa đâu, vậy càng không nên rồi, thật sự là ỷ thế hϊếp người.” Dân chúng phụ hoa, nhưng sợ Diệp Tiệp dư được sủng ái, không dám nói quá mức, rất nhanh đã chuyển chủ đề.
Phụ tử Quan gia tức giận tới sắc mặt tái nhợt, đứng lên cáo từ các vị cùng sở thích, vội vàng ly khai. Mà người trong cuộc —— Quan Tố Y vốn nên bị tức ngất đi, lúc này đang ghé vào lan can cười nhẹ.
Nghe thấy tiếng cười không biết là buồn là giận, là bi thương hay là chết lặng của nàng, tai Thánh Nguyên Đế giống như bị lửa mạnh đốt cháy, nóng rát vô cùng.
Hay nha