Chương 9

Hóa ra Mạnh Trinh từ sớm đã bị nhị lão gọi điện thoại về nhà, nnói luận điệu cũ rích.

Mạnh gia vốn là một thư hương danh môn, phong cách cổ đầy ngôi nhà chính là chứng nhân, chỉ là lúc trước Mạnh lão thái gia tìm lối tắt làm lên sinh ý, mới có được phần gia nghiệp lớn như vậy. Kế thừa Mạnh gia ban đầu là bác cả Mạnh Liêm của Mạnh Trinh, chỉ tiếc trời bắt người tài lúc trẻ, tuy rằng lão thái gia lại nắm quyền lực, nhưng đến cùng tuổi đã lớn, lúc này cha Mạnh Trinh Mạnh Côn đành phải đứng lêи đỉиɦ. Chỉ là mạnh nhị lão gia luôn luôn say mê thi họa, với việc kinh doanh thật sự vô lực, nhìn thấy Mạnh Trinh trưởng thành, liền lập tức đem quyền lực đều giao cho con, từ đó về sau cùng phu nhân sống những ngày yên bình, mà Mạnh thị từ đó liền thành của mình Mạnh Trinh.

Giờ phút này nhị thái thái Mạnh gia khuyên nhủ, "Mạnh Trinh à, tiểu thư Thẩm gia kia mẹ thấy không tồi, người thì xinh đẹp, lại học cao, hơn nữa nhìn dáng người dễ đẻ."

"Mẹ, con không thích như vậy." Mạnh Trinh giả vờ xem TV.

"Vậy con thích kiểu người nào, lại không thể không nói, lúc nào mẹ mới được ôm cháu?" Nhị thái thái nhìn hắn như vậy liền giận, giật lấy điều khiển, "Đừng xem nữa, con mau nói cho mẹ nghe một chút, con thích người như nào?"

Mạnh Trinh lại lấy di động bắt đầu đọc tin nhắn, "Mạnh Xuyến không phải cháu mẹ à, mẹ từng nói rất thích nó."

Nghĩ đến Mạnh Xuyến, nhị thái thái quả thật là rất thích cậu, thế nhưng, "Ai nha, đến cùng không phải con đẻ con."

"Kia không phải còn có Mạnh Tương con trai của nó, đó là con đẻ." Mạnh Tương là em gái Mạnh Trinh.

"Cháu ngoại sao có thể so sánh với cháu nội, con đừng già mồm, Thẩm tiểu thư đến gặp chúng ta vài lần, mẹ thấy rất tốt, con phải cùng người ta tiếp xúc mới hiểu được chỗ tốt." Nhị thái thái không nổi giận tiếp tục khuyên nhủ.

Nhà Thẩm Mẫn là công ty sản xuất vật liệu xây dựng cùng Mạnh thị hợp tác rất nhiều lần, Mạnh Trinh quả thật cùng Thẩm Mẫn ăn vài cơm, song đều là vì phương diện làm ăn, này cô nương là theo anh trai đến.

"Mẹ, con thực sự không phải như thế, ngươi mẹ đừng cho người ta hi vọng được không?"

Nhị thái thái rốt cuộc vẫn chịu rhua con trai, đành phải nói được rồi, mẹ cho con tìm.

Cùng nhị lão ăn cơm trưa, nhớ đứa bé kia ở nhà một mình, Mạnh Trinh cũng không ở lại lâu liền về tiểu biệt thự. Nhị thái thái đứng ở bên cửa sổ con trai lái ô tô đi, oán giận nói với chồng chắc nó có vấn đề, lại thương Mạnh Xuyến ăn cơm một mình, nhị lão gia đang xem báo cũng không ngẩng đầu lên, nói con cháu tự có phúc con cháu, kệ nó đi.