Chương 10

Mạnh Trinh vốn là muốn về thẳng nhà, không nghĩ tới công việc có chút vấn đề, Trương trợ lý gọi điện thoại cho hắn, ô tô đã đi nửa đường lại phải quẹo về công ty, đợi đến khi về tới nhà đã là 10 giờ đêm.

Vừa vào cử Mạnh Trinh đã nghe vυ" Ngô nói hôm nay có khách đến, hắn nghĩ rằng xong rồi. Vυ" Ngô còn nói đêm nay điệt thiếu gia nghỉ sớm, hiện tại đã ngủ, cửa phòng đều đóng lại. Mạnh Trinh nhíu mày, xem ra là lại giận.

Sợ làm tiểu hài tử tỉnh giấc, Mạnh Trinh tắm rửa đổi quần áo mới xong rón rén đến cửa phòng ngủ, không ngoài dự đoán, quả nhiên đã khóa trái, nhưng may thay hắn sớm có chuẩn bị, lấy chìa dự phòng ra mở cửa. Nhẹ nhàng đóng cửa, Mạnh Trinh theo ánh sáng di động mò lên giường, vừa thò tay đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng, Mạnh Trinh liền phát hiện không thích hợp, nâng tay mở đèn đầu giường.

"Bảo bảo, ôm cái gì vậy, cho chú xem." Mạnh Trinh vừa nói vừa nhanh tay lấy laptop Mạnh Xuyến ôm trong hai tay, lấy ra còn nói, "Nhìn cái gì vậy, còn phải trốn ở trên giường xem."

Laptop vừa bị nam nhân lấy đi, Mạnh Xuyến liền che mặt xoay người quay lưng lại với Mạnh Trinh, một bộ dáng đây khả nghi. Mạnh Trinh càng hiếu kì, tiểu hài tử này đến cùng xem cái gì, vừa mở màn hình, Mạnh Trinh vưag buồn cười vừa tức giận, đem máy tính lên đầu giường, sau đó thò tay kéo đứa nhỏ đang trốn vào trong lòng, đứa nhỏ này hóa ra trốn trong chăn xem GV.

"Để chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hay không, " Mạnh Trinh lấy tay niết cằm Mạnh Xuyến, "Xuyến nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi, cái này lấy đâu ra?"

"Bạn học cho." Ánh mắt Mạnh Xuyến nhìn đông liếc tây, chỉ không dám nhìn chú mình.

"Bạn học này, về sau không cho chơi cùng nữa." Mạnh Trinh bất mãn cúi đầu hôn lên môi mềm của Mạnh Xuyến một cái.

"Dạ." Thật ra không bạn học nào đưa, chính là Mạnh Xuyến tụe ở trên mạng tìm, mục đích là gì à, rất nhanh sẽ đạt được.

Sợ Mạnh Xuyến bị ôm không thoải mái, Mạnh Trinh lại đem tiểu hài tử nâng lên, tách ra hai chân ngồi khóa ở trên người hắn, một bên hỏi: "chú đây muốn biết bảo nhi xem được thành quả gì?"

Mạnh Xuyến ngoan ngoãn tựa vào l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, dùng âm thanh mơ hồ không rõ: "Bọn họ đều không có lớn như chú."

Mạnh Trinh hoài nghi chính mình nghe lầm, lại hỏi: "Cháu nói cái gì?"

Lúc này Mạnh Xuyến nửa quỳ đứng dậy, miệng kề sát cạnh đầu Mạnh Trinh, hơi thở ấm áp bên tai Mạnh Xuyến nói từng câu từng từ: "Bọn họ dươиɠ ѵậŧ đều không to như anh."