Chương 2

Khi Mạnh Xuyến tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ, bên giường một nam nhân anh tuấn ngồi, cậu nhận ra nam nhân này. Mạnh Trinh, chú cậu, là người nhà Mạnh gia, bố của cậu còn là cấp dưới của chú, sao chú lại ở chỗ này?

"Tỉnh rồi?" Mạnh Trinh buông trong tay văn kiện, đứng dậy hai bước đi đến bên giường, thân thiết đặt tay lên trán Mạnh Xuyến đo độ ấm, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sốt nữa, đói bụng rồi nhỉ, chú bảo vυ" Ngô lấy cháo đến."

"Xin đợi đã, " thấy nam nhân quay đầu nhìn mình, Mạnh Xuyến trong chăn co quắp một chút, đánh bạo hỏi: "Cháu, cháu đang ở đâu? Bố cháu đâu?"

Mạnh Trinh cười cười, nói: "Đây là nhà ta, về sau này cũng là nhà cháu."

Mãi đến khi vυ" Ngô đem cháo tổ yến bưng lên, Mạnh Xuyến vừa ăn cháo vừa nghe vυ" nói dong dài mới hiểu được, hóa ra sau khi làm hạ thọ cho tổ phụ, mình bởi vì tuột huyết áp ở phía sau viện rơi vào hồ Hà Hoa, là chú cứu cậu. Sau đó chú nói với cha của cậu thực thích câuh, muốn nhận nuôi cậu. Tại Mạnh gia, lời Mạnh Trinh nói luôn luôn giống thánh chỉ, bố của cậu đương nhiên là không thể từ chối, huống chi cũng không có lý do gì từ chối, dù sao cậu không ở nhà, bố cậu có thể càng không phải lo lắng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Nghĩ đến điều này này, Mạnh Xuyến hạ mắt xuống bên trong xẹt qua một tia thống khổ.

Ông Mạnh Xuyến có con trai lớn là Mạnh Liêm, Mạnh Xuyến và cha là Mạnh Kỷ đều là Mạnh gia đích tôn Trưởng Tôn, chỉ tiếc ông cậu đi sớm, quyền lực Mạnh thị liền rơi xuống chi thứ hai trong tay. Mà bà cậu lại rất cưng chiều con trau, dẫn đến phụ thân của cậu Mạnh Kỷ trưởng thành không biết khổ, chỉ biết hưởng thụ cùng hoan lạc, tuy rằng cưới vợ lại cũng không hồi tâm. Mẹ của cậu vốn sống chật vật qua ngày, sinh hạ cậu xòng, càng khổ sở, lúc cậu 6 tuổi thì qua đời. Làm cháu đích tôn Mạnh gia Trưởng Tôn, tuy rằng không đến mức áo đuôi ngắn thiếu thực, thế nhưng cũng không ai quan tâm. Ngày ấy cậu nhân choáng váng đầu vô ý rơi vào trong hồ, nếu không phải Mạnh Trinh cứu, chỉ sợ cậu đã sớm...

Đợi đến Mạnh Xuyến ăn xong cháo, Mạnh Trinh đã đổi ra ngoài quần áo mới lại xuất hiện bên trong phòng. Hắn đi đến bên giường dịu dàng như cha hôn hôn trán Mạnh Xuyến, dùng giọng nói tràn ngập từ ái nói với Mạnh Xuyến nói mình có chuyện phải ra ngoài một chuyến, trường học kia đã giúp cậu xin nghỉ, cậu ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Mạnh Xuyến tại đây đã tỉnh tỉnh mê mê trở về nằm trên giường, nhu thuận nói câu chào chú với Mạnh Trinh.