Chương 1

Mạnh Trinh lần đầu tiên chú ý tới Mạnh Xuyến là tại hoa viên biệt thự, đó là lễ mừng thọ Mạnh lão gia bảy mươi tuổi, con cháu Mạnh gia đều trở về tham dự. Mạnh Trinh từng tuy nghe qua về con trai của anh, nhưng hắn bận bịu lại ở xa, cũng không có cơ hội tiếp xúc với cháu trai hướng nội ngượng ngùng này. Nhưng lần này sẽ chú ý tới Mạnh Xuyến, không phải bởi vì hắn bỗng nhiên có tấm lòng quan tâm của trưởng bối, mà chỉ là bởi vì đứa nhỏ này ngã vào trong chiếc hồ nhỏ của Mạnh gia.

Lúc ấy Mạnh Trinh theo lão gia tử chúc thọ, lười nhác đến hậu viện đi nghỉ ngơi, vừa hay phát hiện bên cạnh hồ có bóng dáng nhỏ bé, thấy kia bóng dáng kia lảo đảo một chút rồi rơi vào trong hồ. Mạnh Trinh không nghĩ nhiều ba bước gói gọn thành hai bước chạy vội tới bên cạnh hồ nhảy xuống, đem bé trai vớt lên, vừa thấy mặt thì mơ hồ nhận ra là cháu trai Mạnh Xuyến của mình. Lúc này trong nhà người giúp việc cũng nghe tiếng chạy tới, Mạnh Trinh giao đứa bé cho dì Quế, bảo dì tắm rửa rồi thay quần áo, bản thân cũng trở về phòng đi tắm.

Mạnh Trinh mới từ phòng tắm đi ra, cầm khăn mặt lau tóc, chỉ thấy dì Quế gõ cửa đi vào, trên mặt mang theo chút vẻ kỳ dị gọi hắn đi xem tiểu thiếu gia. Mạnh Trinh cũng đang thấy kì lạ, đứa nhỏ đang êm đẹp như thế nào sao lại ngã vào hồ nước.

Đến phòng Mạnh Xuyến, dì Quế mới khẽ nói vào tai Mạnh Trinh gì đó, Mạnh Trinh nghe những lời này không khỏi nheo mắt, lại nhìn nhìn bé trai nằm trên giường mắt nhắm chặt, khoát tay bảo dì Quế đi ra ngoài, sau đó chậm rãi đi tới bên giường. Ánh mắt dừng lại trên đôi bờ mi cong dài của Mạnh Xuyến trong chốc lát, Mạnh Trinh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng mà xốc chăn lên, lộ ra dưới thứ đươvj che dấu, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đứa trẻ mười tuổi.

Mạnh Trinh vươn ra tay phải, ngón tay từ Mạnh Xuyến từ bộ ngực gầy chậm rãi trượt, đi tới khu vực tam giác tiểu hài tử cho dù hôn mê cũng kẹp chặt. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bé trai mười tuổi chưa bắt đầu phát dục, nơi riêng tư làn da bóng loáng non nớt, Mạnh Trinh nhẹ nhàng vuốt vài cái trên đùi, dùng một chút sức tách chân nam hài ra, nam hài ở trong hôn mê cũng cố gắng che dấu bí mật cuối cùng đã sáng tỏ ở dưới ánh sáng.

Chỉ thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam hài vùng giữa hậu môn và dương vậy rõ ràng có một nhục phùng phấn nộn. Mạnh Trinh trong mắt chợt lóe ánh sáng thâm trầm, lập tức lấy ngón tay đặt trên cái khe đí, ngón cái đẩy nhục phùng ra một bên, lộ ra tiểu âm thần và âm đế bên trong. Môi Mạnh Trinh bỗng dưng cong lên thành nụ cười nhạt, ngón cái xoa xoa đáy nhục phùng, hoa huyệt non nớt không tình nguyện bày ra trước mặt nam nhân, Mạnh Trinh nghĩ, thật đáng yêu.