Anh hai tớ từ bé đến lớn đều chuyên tâm học hành, xong rồi lại nhập ngũ, sau đó thì học ở trường quân đội, trong đầu chỉ chăm chăm vào việc nối nghiệp của ông nội và cha, còn chưa có bạn gái chưa đừng nói là lấy vợ.
- Anh hai của tớ cũng hai mươi tám rồi, cũng chưa lấy vợ. Nhưng anh ấy nói chưa có ý định lấy vợ và cũng chưa có đối tượng phù hợp.
- Cha cậu không thúc giục sao?
Đồng Cẩn Nhiên nghe câu hỏi đầy thắc mắc này của Mộ Ái Liên liền bật cười, nếu cô ấy hỏi như vậy chắc chắn ở nhà Mộ Thiên bị giục cưới rất nhiều, Đồng Cẩn Nhiên liền lắc đầu nói:
- Anh hai là người kiên định, thứ mà anh đã không muốn thì cho dù là lão Thiên trên trời xuống cũng chẳng lay chuyển được ý định của anh ấy. Cha biết rõ tính nên chẳng nói được gì.
Mộ Ái Liên cũng gật gù hiểu chuyện, sau đó nhìn sang Hình Niệm Vũ rồi Mộ Thiên, ánh mắt của hai người họ thật sự đang đặt lên người của Đồng Cẩn Nhiên, đứng ở khoảng cách gần như vậy Mộ Ái Liên mới dám khẳng định là Cẩn Nhiên thật sự rất đặc biệt, gia đình không quá giàu có những tính tình ngay thẳng, không xu nịnh ai, ngay cả lúc nảy câu nói của cô ấy: “Tiền của ai thì em không ham, nhưng tiền của Đồng đại nhân, tiểu nữ đặc biệt thích dùng”, ý tứ rất rõ ràng là ngoài tiền của gia đình thì Đồng Cẩn Nhiên hoàn toàn không phải loại con gái ham mê vật chất của người con trai khác. Vậy mà nhiều người trong trường lại luôn đồn thổi cô là kẻ đào mỏ, không đáng tin.
Quả nhiên là không nên nhìn mặt mà bắt hình dông.
- Tiểu Nhiên, cậu ở đây chờ tớ một chút. Tớ đi lấy nước cho cậu nhé.
- Làm phiền cậu rồi.
- Không có gì mà.
Sau đó thì Mộ Ái Liên rời khỏi khu bể bơi mà nhanh chân đi vào nơi để thức uống, trong lúc đó một số cô gái “ít nói” lúc nảy thấy Ái Liên rời đi mới hống hách bước đến. Lúc nhìn thấy một nhóm năm người đi đến gần Đồng Cẩn Nhiên thì Hình Niệm Vũ đã muốn bước ra đó rồi, nhưng bị Hình Việt An giữ lại. Dù sao ở đây cũng là Mộ gia, nên Hình Niệm Vũ cũng không thể nào làm xấu mặt cha mình, nên cũng nhẫn nhịn.
Trong số năm người con gái kia thì có một cô gái tên là Điềm Trầm Ngư là cháu gái của một Viện trưởng ở trung tâm Quan Thành, lần này đến đây cùng với ông nội của mình, từ đầu khi cô xuất hiện thì cô ta đã thấy ánh mắt của Mộ thiếu gia thay đổi, đã định sẵn lòng đố kị, sau đó còn thấy Đồng Cẩn Nhiên thân thiết với tiểu thư Mộ gia, điều này càng khiến Điềm Trầm Ngư bức bối hơn, nên cô ta liền nhân cơ hội này dạy dỗ cô một trận:
- Cô là con cái nhà ai vậy?
- Liên quan đến con công như cô sao?
Câu trả lời của Đồng Cẩn Nhiên khiến cho Điềm Trầm Ngư một phen tức đến đỏ mặt, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc thật nổi bật, hi vọng sẽ lọt vào mắt xanh của Mộ thiếu gia, làm dâu Mộ gia thì cuộc đời sẽ bước sang một trang khác, nhưng ai mà có ngờ, từ đầu đến cuối Mộ Thiên không thèm nhìn cô ta lấy một lần. Đúng là chuyện nực cười nhất mà.
- Cô… Tôi là Điềm Trầm Ngư, là cháu gái Viện trưởng Điềm nổi danh Quan Thành. Còn cô?
Đồng Cẩn Nhiên thật sự không muốn đôi co qua lại với cái loại tiểu thư này, nên chẳng thèm để tâm đến. Điềm Trầm Ngư thấy cô không trả lời lại liền cảm thấy bản thân tự rước nhục vào thân, nên nổi đóa.
- Nè, lịch sự tí đi. Tôi đang nói chuyện với cô đó.
Điềm Trầm Ngư quát lớn, giọng nói của cô ta khiến cho nhiều quan khách phải chú ý, trong đó có cả hai anh em nhà họ Đồng, Đồng Cẩn Thiên định bước ra đó nhưng lại bị anh hai của mình giữ lại. Nét mặt của cô cũng dần dần không tốt, còn nhìn con công đủ màu này nói chuyện thật sự đau đầu. Thấy cô hoàn toàn không để mình vào mắt, Điềm Trầm Ngư càng nổi điên hơn, quát:
- Đúng là thứ vô giáo dục, không có cha mẹ à mà dám…
Chưa để Điềm Trầm Ngư nói dứt câu thì một âm thanh *CHÁT* vang lên, âm thanh lớn đến nổi ngay cả Quỳnh Dao cũng phải giật mình trợn mắt. Nhìn kĩ vào ánh mắt của Đồng Cẩn Nhiên thì thấy có sự thay đổi rất lớn, không còn đơn thuần là tức giận mà nó là ánh mắt thịnh nộ. Cô dùng lực có vẻ rất mạnh, Điềm Trầm Ngư bị đánh một cái liền ngã lăn ra đất, khóe môi còn có máu. Đồng Cẩn Nhiên đưa ánh mắt hung tàn nhìn cô ta, gằn giọng nói:
- Tôi không quan tâm cô là cá chìm hay cá nổi, tôi cũng chẳng để tâm cô là cháu viện trưởng hay con ngọc hoàng. Nhưng tuyệt đối cô đừng xúc phạm đến cha mẹ tôi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cô.
- Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ kiện cô… Cô…
- Kiện? Được đó, cô kiện đi. Để xem tòa án sẽ đứng về phía cô hay là tôi. Nếu muốn kiện, chúng ta cùng kiện. Tôi đánh cô thương tích chưa đến 11%, nhưng cô xúc phạm đến danh dự của tôi và cha mẹ tôi. Đi thôi, tôi hầu!
Điềm Trầm Ngư bị lời nói của Đồng Cẩn Nhiên làm cho cứng đỡ, toàn thân rung rẩy không ngừng. Những quan khách ở đó cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ về cô và Điềm Trầm Ngư, nhưng sau đó lại thấy ánh mắt tàn ác đến độ có thể gϊếŧ người kia của Đồng Cẩn Nhiên liền phải ngoan ngoãn ngậm mồm lại. Ngay cả Hình Việt An cũng bị khí thế này của cô làm hoảng sợ, cũng may trước đó ông ta chưa xúc phạm đến cha mẹ của cô, nếu không thì đừng nói là mắng ông ta, ngay cả gϊếŧ… Có lẽ Đồng Cẩn Nhiên cũng dám làm.
Mộ Thiên chứng kiến cảnh tượng này liền thấy Đồng Cẩn Nhiên quả là cô gái rất thú vị, đứng trước sự việc thế này vẫn còn tỉnh táo và khôn ngoan để trở mình. Quả nhiên là cô gái có trí tuệ, thảo nào Hình Việt An sợ con trai của mình bị cô mê hoặc, ông ta luôn sợ con trai mình thua kém người khác.
#Yu~