Chương 3: Gia cảnh Đồng Cẩn Nhiên

Nghe Hình Niệm Vũ hỏi như vậy, ban đầu Đồng Cẩn Nhiên cũng có chút kinh ngạc, quan sát anh một hồi liền lắc đầu, nói:

- Cậu là trai thành phố, tôi chỉ là một cô gái ở huyện nhỏ, làm sao mà gặp nhau chứ.

Hình Niệm Vũ nghe cô nói vậy cũng thấy có lý, anh lớn lên ở thành phố lớn, còn cô chỉ là một cô gái ở huyện Lạc Dương, làm sao gặp nhau được. Nhưng đối với Hình Niệm Vũ thì chắc chắn anh không thể nhận nhầm được, chắc chắn lúc trước anh đã từng nhìn qua khuôn mặt này, chỉ có điều… Dường như nó quá mơ hồ rồi thì phải?

Sau đó Hình Niệm Vũ và Đồng Cẩn Nhiên cũng chào nhau một câu rồi anh lên xe của nhà mình mà rời khỏi, nhìn chiếc xe sang trọng của anh từ từ di chuyển thì Đồng Cẩn Nhiên cũng bất giác nhìn theo, sau đó lại bĩu môi đầy tiếc nuối:

- Sao lại là thư sinh chứ, chậc, tiếc thật đấy.

Xong sau đó thì Huyền Trân cùng Lộc Ninh cũng đưa Cẩn Nhiên về nhà của cô, rồi cả hai mới an tâm về nhà mình. Bước vào ngôi nhà lớn nhưng nội tâm của cô lại thấy trống rỗng, nếu như là những đứa trẻ khác khi về nhà điều đầu tiên sẽ gọi ba tiếng " Cha mẹ ơi ", nhưng cô thì không được như vậy.

Mẹ của cô đã mất mấy năm rồi, vì bệnh nặng, còn cha thì suốt ngày đi làm xa, có khi cha đi tận hai, ba tháng mới về nhà, mà về cũng được vài hôm rồi lại đi tiếp. Trong nhà của cô cũng có hai người anh trai.

Anh hai Đồng Cẩn Minh hiện tại đang là bác sĩ. Anh ba Đồng Cẩn Thiên hiện tại thì đang là cảnh sát, do nhiệm vụ và nơi làm việc của anh là ở huyện khác, nên mỗi tuần chỉ về nhà được có một ngày. Cả hai người anh đều rất bận rộn, nên từ lâu Đồng Cẩn Nhiên đã tự lập một mình, nếu hai anh có ở nhà thì họ sẽ làm, còn nếu không thì cô sẽ làm một mình. Riết rồi cũng thành quen.

Thở dài một tiếng, Đồng Cẩn Nhiên cũng bước về phòng, tắm rửa xong liền ngồi vào máy tính, mở một nhạc cô yêu thích, xong lại tựa lưng vào ghế rồi nhắm nghiền mắt thư giãn. Chưa để cô tịnh tâm được bao lâu thì anh hai đã gọi điện đến. Đồng Cẩn Nhiên uể oải nhấc máy.

- Em đây ạ.

- [Tiểu Nhiên, anh đã chuẩn bị thức ăn cho em ở dưới bếp, em cứ hâm nóng lại rồi dùng, chiều nay anh về nhà sẽ mua thức ăn tối. À, tối nay anh có ca trực nên em sang nhà Huyền Trân ngủ một đêm có được không?]

- Chiều nay anh không cần mua thức ăn cũng được, mẹ của Lộc Ninh có gọi em sang đó dùng bữa tối. Còn tối nay em ở nhà một mình cũng được mà, không cần phiền Huyền Trân đâu.

Ở đầu dây bên kia Đồng Cẩn Minh im lặng một lúc rồi lại lên tiếng.

- [Không được, em còn bé ở một mình không an toàn… Thế này đi, đêm nay anh sẽ nhờ Mỹ An đến ở với em. Quyết định vậy nhé, anh phải làm việc rồi. Tạm biệt bé con.]

- Dạ, tạm biệt anh hai.

Sau khi nói chuyện với anh trai xong thì Đồng Cẩn Nhiên lại nhìn điện thoại của mình, số lượng tin nhắn trên mạng xã hội đã hơn là 99+, cô cũng không buồn trả lời. Có vẻ như rất nhiều người đã biết cô không phải đứa tốt lành rồi, nhưng mà họ vẫn cứ đâm đầu vào, nhưng vì sao à? Vì cái họ muốn không phải tình yêu chân thành, mà thứ họ muốn chính là nhan sắc, thân hình nóng bỏng và cách hành xử quyến rũ của cô mà thôi. Bây giờ, Đồng Cẩn Nhiên có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến một tình yêu chân thành, thật sự… Nó rất khó tìm.

Ngồi suy ngẫm một hồi lâu thì Đồng Cẩn Nhiên cũng có chút đói, liền xuống bếp xem thức ăn mà anh hai đã chuẩn bị. Nhìn một loạt toàn những món mình thích, cô liền vui vẻ hẳn, cho dù không có mẹ hay sống xa cha thì sao chứ? Chỉ cần có người anh trai tâm lý và nuông chiều mình như vậy là đủ rồi. Với lại, ai bảo cô không có mẹ cơ?

Những lần mà Đồng Cẩn Nhiên bị bạn bè trêu chọc là đồ không có dạy dỗ thì mẹ của Lộc Ninh liền đứng ra bảo vệ cô, bà ấy luôn luôn yêu thương và chăm sóc cô không khác gì đối với con ruột của mình cả. Mẹ Lộc yêu thương Lộc Ninh một thì bà ấy cũng yêu thương cô y như vậy, nhiều khi còn hơn cả Lộc Ninh cơ. Có lần cô bị một bạn khác lớp trêu ghẹo đến khóc nức nở, mẹ Lộc không quan tâm gia cảnh bạn đó to lớn thế nào liền đưa cô đến trước mặt gia đình bạn đó quát tháo ấm ức, Đồng Cẩn Nhiên nhìn người phụ nữ không chút quan hệ với mình nhưng lại đứng ra bảo vệ mình như vậy liền có chút ấm áp. Từ đó về sau Lộc Ninh và Đồng Cẩn Nhiên là bạn của nhau, nhưng chỉ duy nhất Lộc Ninh là phát sinh tình cảm không nên có với Đồng Cẩn Nhiên. Nhưng cậu ấy vẫn giữ trong lòng mà không nói ra.

Buổi chiều hôm đó, Lộc Ninh đến nhà để đón cô. Khi bước vào nhà, Đồng Cẩn Nhiên đã mỉm cười nói:

- Cậu đến sớm thế, tớ còn chưa chuẩn bị gì.

- Không sao mà, cậu cứ làm đi, tớ ngồi đợi được.

- Vậy Ninh Ninh chờ tớ một chút nha, tớ thu dọn ít đồ trong phòng đã. Nhanh lắm.

Lộc Ninh cũng gật đầu, ngồi đợi một hồi lâu thì cuối cùng Đồng Cẩn Nhiên cũng đã xong rồi, nhìn đồng hồ cũng gần ba giờ, Đồng Cẩn Nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng Lộc Ninh vẫn vui vẻ nhìn cô, pha chút trêu chọc nói:

- Cậu định ngại đến bao giờ hử? Đi thôi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

#Yu~