Chương 1: Thanh danh của Đồng Cẩn Nhiên

Năm đầu cao trung, Hình Niệm Vũ cha mẹ đổi chỗ ở nên anh cũng bị đổi trường học, từ Trường Dạ Thiên sang Trường Dụ Hoán. Nhà cũng sớm chuyển từ trung tâm Quan Thành đến huyện Lạc Dương.

Nếu nói Quan Thành là nơi sầm uất bao nhiêu thì huyện Lạc Dương lại có chút yên bình bấy nhiêu. Ngày đầu tiên đến trường, Hình Niệm Vũ nhìn một loạt quan cảnh xung quanh, trong đầu liên tục cảm thán, bình thường ở Quan Thành những ngôi trường lớn thì không quá hiếm thấy, nhưng những ngôi trường có kiến trúc cổ điển như thế này thì thật sự rất hiếm có.

Năm đầu cao trung, Hình Niệm Vũ được phân vào lớp có tỉ lệ học sinh giỏi chiếm hơn một nửa, có lẽ vì gia cảnh của anh không phải dạng vừa, học lực cũng không phải hạng thấp kém, đương nhiên anh vào lớp thiên tài là chuyện rất dễ hiểu. Tuy nhiên, khi đặt chân vào lớp thì chính Hình Niệm Vũ cũng phải ngã ngửa, nói hai từ “thất vọng” cũng không quá đáng chút nào.

Nhìn một loạt nam thanh nữ tú đang điên cuồng cắm mặt vào điện thoại, trong số đó anh nhìn thấy một nữ sinh, trong khá quen mắt, dường như có cảm giác quen thuộc. Nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, anh liền mặc kệ, bước đến một vị trí trống và lặng lẽ ngồi xuống. Anh ngồi chưa được bao lâu thì có một cậu nam sinh cùng lớp bước đến, nói nhỏ:

- Bạn học à, chỗ này là của Cẩn Nhiên, cậu không được ngồi. Nếu không… Cái mạng của cậu, tôi không dám đảm bảo.

Hình Niệm Vũ không hiểu, cô gái Cẩn Nhiên này là ai? Sao lại có uy lực như vậy? Chưa để đại não của anh load xong thì cô gái có tên Cẩn Nhiên bước đến, bốn mắt chạm nhau… Cái suy nghĩ thân thuộc kia lại một lần nữa ập đến, Hình Niệm Vũ dám khẳng định mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng mà… Anh không tài nào nhớ được.

- Bạn học, chỗ ngồi này là của tớ. Phiền cậu chuyển chỗ nhé?

- Thật xin lỗi, tớ không biết chỗ ngồi này đã có chủ.

Cẩn Nhiên nhẹ nhàng nở một nụ cười đầy hiền dịu, xong cũng lắc đầu, ấm áp nói:

- Không biết không có tội, giờ cậu đã biết rồi… Thì phiền cậu chuyển chỗ.

Gương mặt nghiêm túc của Hình Niệm Vũ bỗng nhiên có chút gượng đi, ngượng ngùng mà chuyển chỗ, khi Hình Niệm Vũ rời khỏi thì cô bạn thân của Cẩn Nhiên bước đến, vỗ vai của cô, nói:

- Gì đây? Mục tiêu mới của mày à? Định làm goodgirl hiền lành sao?

Ở cái Trường Dụ Hoán này ai ai mà không biết, cô gái tên Đồng Cẩn Nhiên này là một trapgirl chính hiệu, câu dẫn từ con trai hiệu trưởng, cháu trai hiệu phó, đến anh em trai của giáo viên, ngay cả bạn cùng lớp cũng không bỏ qua. Thanh danh sớm đã bị ô uế, nhưng cho dù họ biết họ bị cô lợi dụng đi nữa, thì cái đám con trai ngu dốt đó vẫn ngoan ngoãn để Đồng Cẩn Nhiên lợi dụng. Vì sao à? Vì cô rất xinh đẹp.

- Mày nghĩ sao vậy? Tao không thích kiểu thư sinh nho nhã như này đâu, nhạt nhẽo lắm.

Cô bạn Huyền Trân nghe thấy liền theo quán tính mà xoay người lại nhìn Hình Niệm Vũ, đúng là từ trước đến giờ Đồng Cẩn Nhiên chưa bao giờ yêu đương qua lại mới một thư sinh như thế, chỉ thấy có chút đáng tiếc… Cậu bạn này thật sự quá đẹp trai rồi.

- Nếu mày không thích, thì để tao.

- Ô kìa, xem ai đang nói kìa… Lớp trưởng Huyền Trân của chúng ta biết yêu rồi kìa.

Lúc Đồng Cẩn Nhiên và Huyền Trân đang nói chuyện thì Hình Niệm Vũ cũng quan sát nhất cử nhất động của họ, mặc dù anh nhìn thấy cô gái Đồng Cẩn Nhiên này có quen mặt, nhìn nếu nhìn theo phương diện khác một chút, thì hình như cô không phải loại người tốt. Một cậu bạn tên Lộc Ninh ngồi phía trên anh, nhẹ nhàng xoay người ra sau, nhắc nhở:

- Đồng Cẩn Nhiên là hoa khôi của trường, nhưng cô ấy không phải loại con gái nhất kiến chung tình, tình trường của cô ấy còn dài hơn cả danh sách lớp. Tốt nhất cậu đừng động tâm, hơn nữa… Dáng vẻ thư sinh như cậu, không phải loại cô ấy thích.

Hình Niệm Vũ không hiểu lắm, nếu như cách nói của cậu bạn này thì thật sự Đồng Cẩn Nhiên là người xấu, nhưng cách mà Lộc Ninh gọi cô thì lại thấy khác lạ… Có vẻ như Lộc Ninh hiểu được thắc mắc của Hình Niệm Vũ, nên liền nhẹ giọng nói:

- Cậu nghĩ đúng rồi đấy, tôi thích cô ấy. Nhưng cô ấy không thích tôi, dường như từ trước đến giờ, cô ấy chưa từng thật lòng thích ai.

- Cậu… Biết rõ cô ta không phải người tốt, sao vẫn cứ thích?

- Tình cảm của một người khó nói lắm. Giống như con thiêu thân, mặc dù biết khi lao vào ánh đèn sẽ chết, nhưng vẫn dấn thân lao vào.

Hình Niệm Vũ im lặng, đưa mắt nhìn Đồng Cẩn Nhiên, đúng lúc cô vừa nở một nụ cười. Nếu như là anh chưa biết gì cả, thì có lẽ nụ cười này đã đủ đốn tim của anh rồi, nhưng người con gái không đứng đắn, thì Hình Niệm Vũ cũng không cần lưu tâm.

Còn về phía Lộc Ninh, anh không phải dạng thư sinh nho nhã, nhưng từ trước đến giờ Đồng Cẩn Nhiên cũng chưa từng yêu đương qua lại với cậu ta, có lẽ cả cái trường Dụ Hoán này chỉ có mỗi cậu ta là không bị Đồng Cẩn Nhiên nhắm đến. Vì sao à? Vì Đồng Cẩn Nhiên xem Lộc Ninh là bạn, mà đã là bạn thì không yêu.

Lộc Ninh bước đến chỗ ngồi của cô, nhẹ nhàng đưa một hộp sữa, nói:

- Cẩn Nhiên, chiều nay cậu rảnh không? Mẹ tớ nói lâu rồi không thấy cậu ghé qua, nên bà ấy rất nhớ cậu, muốn gặp cậu.

- Được nha, chiều nay tớ rảnh, tớ sẽ qua thăm mẹ Lộc.

#Yu~