“Hạnh phúc không bao giờ tự gõ cửa!” Hạ Mi nói: “Không lẽ anh muốn tắm rửa, trai giới, nhảy múa để nghênh đón Thần Vũ mới được hay sao?”
“Cô ví von thật thâm sâu ảo diệu!” – Lâm Tổ Ninh gãi gãi đầu: “Tôi không có tố chất văn chương, lại là người thô kệch, chỉ có thể nghe hiểu được vài kiểu từ ngữ đơn giản!”
“Ý tôi là, anh từ suy nghĩ tiêu cực đổi thành tích cực, có lý luận thì mới hành động được!”
“Nói đơn giản hơn chút nữa đi!”
Nụ hôn nồng nhiệt của Phạm Hoằng Ân cùng Hạ Nhã vẫn chưa kết thúc, Lâm Tổ Ninh đành phải tiếp tục giả vờ như không thấy, tiếp tục tranh cãi nhàm chán:
“Anh có thể bắt đầu theo đuổi tôi.”
Câu nói này nghe qua vô cùng lơ đãng, lại tùy tiện tự nhiên như câu ‘cho tôi một chén nước ấm’ vậy.
“Cái gì???”
Lâm Tổ Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hạ Mi. Trên mặt Hạ Mi cũng không đổi sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên:
“Đây là lần đầu tiên tôi nói với người khác giới câu này. Không lẽ anh lại muốn tôi nói thêm lần nữa sao?”
Kỳ thật, anh nghe rất rõ. Chỉ là, không tin vào tai mình:
“Sao lại làm thế được… Làm sao mới có thể theo đuổi được cô?” – Lâm Tổ Ninh cười khổ tiếp tục chủ đề.
“Có lẽ cần phải phát sinh thêm vài vụ tông xe nữa đi! Vận rủi của anh sẽ kích phát chân tình của tôi?”
“Mới ba tháng thôi mà tôi đã biến thành kẻ tứ chi không đầy đủ rồi!”
“Đó cũng là duyên phận!” – Hạ Mi nói.
“Cô cũng tin vào duyên phận?”
“Đúng vậy. Tôi vẫn luôn tin rằng, khi Thượng Đế tạo ra một người, sau đó ông ấy chia họ thành hai khúc, để họ tìm kiếm lẫn nhau. Trải qua thiên tân vạn khổ, khó khăn đong đầy, mới có thể hợp lại thành một. Đây chính là duyên phận.”
Lâm Tổ Ninh có chút xúc động, muốn nói chuyện của Thiên Sứ cho Hạ Mi nghe.
Anh tin chắc 70% rằng cô sẽ tin tưởng. Bất quá, 30% còn lại để cô xem mình như bệnh nhân tâm thần cũng được. Nhưng lời vừa đến cổ họng, lại nuốt xuống, anh thầm hạ quyết tâm, xem như đó là bí mật cả đời mình.
Chọn xong lễ phục, đặt tiệc rượu, Phạm Hoằng Ân cùng Hạ Nhã đồng ý lời đề nghị của Lâm Tổ Ninh, mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu trong vườn hoa nhà mình.
Hạ Nhã mua toàn loại rượu tốt nhất, toàn sâm panh cùng Brandy, nghe theo ý Lâm Tổ Ninh, dùng hoa hồng trang trí lễ đường.
Cũng không phải là một nghi thức chính thức, chỉ trao đổi nhẫn cho nhau, cứ vậy coi như hoàn thành. Lâm Tổ Ninh cùng Hạ Mi phân chia vai trò làm phụ dâu, phụ rể.
“Nhìn quần áo trang trọng anh mặc, nhìn không quen lắm.” – Hạ Mi nói với Lâm Tổ Ninh.
“Cũng vậy thôi.”
Hạ Mi nhìn cũng rất khác biệt, trang điểm nhẹ nhàng, cả người toát lên vầng sáng diễm lệ, không thua kém mị lực của Hạ Nhã. Hảo hữu tới có bạn bè, đồng nghiệp, tất nhiên ai cũng vui vẻ chúc mừng. Lâm Tổ Ninh cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
Tiếng người ồn ào, một mình anh chọn nơi ít người, buồn bực uống rượu, tự rót đầy, tự uống cạn.
Miệng luôn tự nói rằng không say.
Trải qua mấy ngày, Lâm Tổ Ninh không phục trạng thái sinh hoạt bận rộn, tuy bận thì bận, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.