Chương 40: Lén Tới Nhà

"Không còn vấn đề gì nữa, hôm nay cậu có thể xuất viện." Bác sĩ Triệu nói sau khi hoàn thành cuộc kiểm tra cuối cùng.

"Tốt, chúng ta chuẩn bị về nhà." Tề Minh Trụ ở một bên vui mừng nói, "Mọi người đã mua hết đồ Tết ở nhà, ngày mai là ngày 29 tháng 12 âm lịch, về nhà kêu dì Vương quét ngải cứu để cho em xua đi những điều xui xẻo, đón năm mới sức khỏe dồi dào.”

Tề Vị An biết tình trạng cơ thể của mình, anh đã không còn triệu chứng chóng mặt nào từ hai ngày trước, nhưng khi nghe bác sĩ thông báo anh có thể xuất viện, anh lại không mấy vui vẻ.

"Anh ơi, em vẫn thấy hơi nhức đầu, ngày mai em xuất viện được không?"

"Cậu đau ở đâu?" Bác sĩ Triệu khẩn trương hỏi, thiếu gia đã nằm viện nửa tháng, nếu không khỏi thì ông sao có thể làm bác sĩ trưởng được nữa.

"Là... ngay tại đây." Tề Vị An nói dối, chỉ vào vết thương đã lành của mình.

"Chuyện gì vậy bác sĩ?" Tề Minh Trụ lo lắng hỏi.

"Không... đừng lo lắng. Theo kết quả chụp X-quang và kiểm tra sơ bộ, vết thương đã lành và không còn bị tổn thương. Nếu bôi thuốc mỡ này đúng thời gian sẽ không để lại sẹo."

Bác sĩ Triệu có điều suy nghĩ, mỗi tối đều nhìn thấy một người phụ nữ đến thăm thiếu gia, thiếu gia không muốn xuất viện sao?

“Về phần cơn đau ảo, có thể là do nguyên nhân tâm lý. Lúc xảy ra tai nạn sợ hãi, tốc độ hồi phục tâm lý không theo kịp tốc độ lành vết thương, cậu ấy cứ về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

"Anh ơi, ngày mai em hãy xuất viện, anh nhờ chú Trần ngày mai hãy đến đón em." Tề Vị An lại yêu cầu.

Ngày mai là sinh nhật của Kỳ Thư, anh đã chuẩn bị sẵn quà rồi, nếu hôm nay xuất viện, ngày mai anh không thể gặp cô sẽ không có cơ hội tặng cho cô.

Nếu bình phục, anh sẽ không có lý do chính đáng nào để gặp lại cô.

“Vậy ngày mai xuất viện.” Tề Minh Trụ mềm lòng, dù thế nào cũng phải đặt sức khỏe của em trai lên hàng đầu, "Em phải ăn uống đầy đủ, bù lại số cân đã giảm trước đây. Trưa mai anh sẽ đến đón em."

"Vâng." Tề Uyển An ngoan ngoãn gật đầu.

Công việc làm một năm cũ đã kết thúc, Kỳ Thư ngồi trong văn phòng hiếm khi có thời gian ngơ ngác.

Ngày mai Tề Vị An sẽ xuất viện, đây là lần cuối cùng cô đến bệnh viện thăm anh, từ nay trở đi, cuộc sống của họ sẽ trở lại trạng thái không còn điểm giao nhau.

Ngày mai là sinh nhật của cô và cũng là ngày lễ tình nhân, ba mẹ cô, những người không hề yêu cô một chút nào, đã cho cô xuất hiện vào một ngày đầy tình yêu như vậy.

Lâm Hân lên kế hoạch bao toàn bộ quán bar để tổ chức tiệc nhưng Kỳ Thư từ chối.

Mẫn Tuệ đã trở về nước, ngày mai cô sẽ dùng bữa với cô ấy và Lâm Hân để ôn chuyện và tổ chức sinh nhật.

Đêm giao thừa là ngày mốt, cô đặt vé máy bay đi Mỹ vào ngày đầu năm mới và sẽ quay lại sau ngày rằm tháng giêng âm lịch, dịp Tết nào cũng vậy.

Kể từ khi bà qua đời, cô đã trải qua nhiều đêm giao thừa một mình.

Lâm Hân đã vài lần mời cô đến nhà mừng năm mới, nhưng Kỳ Thư không đồng ý, họ hiếm khi có một cuộc đoàn tụ nghiêm túc trong suốt cả năm, cô là người ngoài nên biết không thể làm như vậy.

Cô không thích Tết Nguyên Đán, đường phố tràn ngập mùi pháo hoa, sự náo nhiệt đến chói mắt, những chiếc đèn l*иg đỏ rực chiếu sáng cô, khiến cô cảm thấy đặc biệt cô đơn.

Ngày hôm sau, buổi sáng.

"Cô Kỳ, đây là hoa cô đã đặt.”

“Cám ơn.” Kỳ Thư cầm lấy hoa để vào xe, lái xe đến bệnh viện.

"Chúc mừng anh xuất viện, năm mới chúc anh luôn bình an khỏe mạnh." Cô mỉm cười đưa cho Tề Vị An một bó hoa màu vàng.

“Cảm ơn em.” Tề Vị An đã thay quần áo từ sáng sớm, vốn đang chờ đợi cô.

“Gia đình có đến đón anh không?”

“Có.” Tề Vị An nhẹ nhàng gật đầu, “Lát nữa anh trai sẽ đến đón anh.”

“Vậy thì tốt.” Nói thật, Kỳ Thư cũng không ghét Tề Minh Trụ đến vậy, anh ấy đối xử với cô rất thô lỗ, nhưng lại không thể phủ nhận anh ấy là một người anh tốt.

Tề Vị An dường như có điều gì muốn nói, anh nhìn xung quanh, khóa cửa phòng bệnh, không cho ai vào.

Kỳ Thư nghi hoặc nhìn anh.

Tề Vị An lấy từ trong tủ ra hai hộp quà, lấy hết can đảm đưa cho cô, "Chúc mừng sinh nhật, đây là quà sinh nhật."

Anh nói xong câu đó, rồi tiếp tục, "Chúc mừng năm mới, đây cũng là quà năm mới."

Ku Thư nhìn chằm chằm hai hộp quà một lớn một nhỏ nhưng không dám nhận. Đã vài tháng kể từ khi họ chia tay, cô cứ nghĩ anh đã quên ngày này.

Khi tổ chức sinh nhật cho Tề Vị An ở Ý, anh đã nói về việc sẽ sắp xếp những gì cho ngày sinh nhật của cô, khi đó cả hai đều không ngờ rằng họ sẽ chia tay sớm như vậy.

Thấy cô không chịu nhận, Tề Vị An càng lo lắng, “Em cầm lấy, cầm nhanh đi.” Anh cố đặt vào tay cô.

"Em không thể..."

"Giữ đi mà, anh đã hứa tặng quà sinh nhật cho em rồi." Tề Vị An lo lắng đến sắp phát khóc, xin đừng từ chối anh.

Kỳ Thư mơ hồ cầm lấy món quà trên tay, “Em sẽ coi nó như một món quà giữa bạn bè... với nhau vậy."

"Bạn bè?" Tề Vị An sửng sốt, đúng vậy, bọn họ có thể là bạn bè, tuy rằng anh luôn xem cô là vợ mình, nhưng làm bạn bè ít nhất vẫn tốt hơn là không bao giờ gặp lại nhau.

Vài tháng không gặp cô khiến trái tim anh đau đớn đến mức gần như chết đi. Là bạn bè, ít nhất có thể gặp cô dưới danh nghĩa bạn bè, chỉ cần anh giấu kỹ hơn, cô sẽ không thể nhận ra anh vẫn rất yêu cô.

“Được.” Tề Vị An gật đầu, “Dù là bạn bè hay không, em lấy quà là được rồi.”

Cả hai nhìn cứ như đã giấu giếm tâm tư hoàn hảo nhưng thực ra lại "lộ rõ ra ngoài", đôi mắt không giấu được suy nghĩ, thậm chí không biết có lừa được một đứa trẻ hay không nữa là.

“Cảm ơn.”

"Không... không có gì." Tề Vị An cười ngượng, đang nghĩ xem bạn bè có thể làm với nhau những việc gì.

“Cọc cọc.” Tề Minh Trụ gõ cửa phòng ở bên ngoài, "Vị An."

“Là anh trai.” Tề Vị An không biết gì về mối thù giữa anh trai và Kỳ Thư, liền đi tới mở cửa.

Tề Minh Trụ nhìn thấy Kỳ Thư liền không mấy vui vẻ, nhưng hôm nay là ngày vui khi em trai được xuất viện nên anh ấy không tỏ rõ khó chịu, chỉ phớt lờ cô, "Em đã dặn dò lấy hết đồ đạc chưa? Về nhà thôi."

"Vâng, chị y tá đã lấy hết rồi."

“Đi thôi.” Tề Minh Trụ cầm túi xách đồ đạc lên.

Tề Vị An vẫn đứng bất động mà nhìn Kỳ Thư, Tề Minh Trụ nhìn thấy liếc mắt trừng một cái.

Là Tết Nguyên Đán, Kỳ Thư không có ý định cãi nhau với Tề Minh Trụ. "Vị An, đi thôi, em cũng rời đi.”

"Tạm biệt, tạm biệt...” Tề Vị An ngồi trong xe, ấn cửa sổ xuống để vẫy tay với Kỳ Thư, Tề Minh Trụ ngồi ở ghế lái và không nói nên lời.

Em trai ngốc nghếch của anh, thời tiết lạnh như vậy mở cửa sổ thật là muốn đóng băng mà.

Kỳ Thư bấm còi ra hiệu cho xe anh em họ Tề đi trước. Hai chiếc xe ra khỏi cổng bệnh viện và chạy về hai hướng khác nhau, Tề Vị An nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu cho đến khi không còn nhìn thấy xe cô nữa.

"Vị An, anh lần nữa nhắc nhở em, cô ta là kẻ dối trá, chỉ thích tiền, em không được thích cô ta nữa.”

"Em... em không, chỉ là bạn, bạn bè thôi." Tề Vị An tìm cớ nói.

Tề Minh Trụ càng không nói nên lời, em trai coi anh là người không biết gì sao? Đứa em trai ngốc nghếch của anh có thể lừa được ai?

Kỳ Thư đậu xe bên đường, mở hộp quà ra.

Món quà sinh nhật là một bộ trang sức ba món Bulgari rubellite và một chiếc đồng hồ cùng màu. Bulgari, một thương hiệu của Ý, là cửa hàng họ ghé thăm trên đường phố Rome.

Món quà năm mới là một chiếc túi Gucci, cũng là ở một cửa hàng đồ hiệu ở Ý là nơi họ đến sau khi thăm bảo tàng lịch sử.

Đôi mắt của Kỳ Thư dần dần đỏ lên, ai nói anh là kẻ ngốc? Đây không phải là rất "âm mưu" sao? Luôn nhắc nhở cô nhớ về kỷ niệm của cả hai.

Cô mở khóa túi, bên trong có một lọ nước hoa có tên "Guilty Love".

“Đồ ngốc...” Kỳ Thư tựa người vào vô lăng, đôi vai lặng lẽ run rẩy.

Lâm Hân gọi điện cho Kỳ Thư, hỏi khi nào nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật sẽ đến đây, Kỳ Thư lau khóe mắt và nói "sẽ đến ngay lập tức". Cô nhìn lại một lần nữa rồi đóng hộp quà lại, làm sao tên ngốc này có thể mua những món quà lớn như vậy?

Để kịp chuyến bay vào sáng mai, Kỳ Thư đã về nhà sớm sau bữa tiệc sinh nhật.

Trong nhà vẫn tối tăm và vắng vẻ, sắp ra nước ngoài nửa tháng, điện nước ở nhà sẽ bị cắt, đồ trong tủ lạnh không có nhiều, nên hiện tại đều trống rỗng.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nhà nào cũng treo đèn l*иg, các tòa nhà nổi bật của thành phố có bốn chữ “Chúc mừng năm mới” lăn trên đó, từ xa có thể nhìn thấy, một số người dân ven sông đã háo hức đốt pháo hoa trước, xen kẽ giữa các ánh sáng và bóng tối.

"Thiếu gia, nhìn pháo hoa đi, đẹp quá.”

Tề Vị An ngước nhìn theo ánh mắt của đầu bếp Khang, những pháo bông rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm. "Quao, nó đẹp quá."

Ngày mai là Tết Nguyên Đán, trong nhà đặc biệt náo nhiệt.

Đầu bếp Khang, chú Trần và dì Vương đều sống ở địa phương, trước đây họ đôi khi đón Tết ở nhà, đôi khi họ sẽ đến nhà họ Tề để chúc mừng năm mới trước khi về nhà đón giao thừa.

Những ngày nghỉ lễ là thời gian để trao đổi ân huệ, phòng khách trong nhà tràn ngập quà tặng của những người đến thăm, bao bì tinh tế và những chiếc đèn l*иg màu đỏ khiến biệt thự Tề gia càng thêm rực rỡ.

Tề Vị An đứng trước cửa sổ không khỏi thắc mắc Kỳ Thư đang làm gì.

Bà nội đã mất, Kỳ Thư không có gia đình, cô ấy luôn sống một mình, còn khi Tết thì sao? Có ai nấu bữa tối đêm giao thừa cho cô ấy không?

Kỳ Thư đóng vali lại, kiểm tra lại hộ chiếu và các giấy tờ khác rồi cho vào túi, may mắn thay, có một người tài xế chấp nhận chạy xe vào giờ này, có thể đưa cô đến sân bay.

Tắt đèn, kết thúc ngày đầu tiên bước sang tuổi 25.

"Các hành khách thân mến, tôi rất tiếc phải thông báo rằng chuyến bay Boeing 737 của Korean Air đã bị hủy do điều kiện thời tiết. Bạn sẽ được hoàn tiền sau..."

"Kính gửi các hành khách, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng chuyến bay Boeing 737 của Korean Air đến Sân bay Quốc tế Las Vegas đã bị hủy do điều kiện thời tiết. Vui lòng đến quầy. Làm thủ tục hoàn tiền và kiểm tra hành lý của bạn...”

Đài phát thanh sân bay phát liên tục thông báo hủy chuyến, có người tức giận, có người bực bội, tiếp viên không ngừng xoa dịu cảm xúc của hành khách.

Trong dịp Tết Nguyên đán, mọi người đều có những mong muốn riêng cho năm mới.

Kỳ Thư không chút do dự làm thủ tục hoàn tiền, nhìn máy bay vừa hạ cánh đúng giờ bên ngoài, nghĩ rằng những người trên đó chắc hẳn đang rất mong chờ, có lẽ tất cả họ đều mong về nhà trước giờ đón giao thừa.

Còn tất cả những người ngồi ở đây là muốn có một chuyến đi chơi nước ngoài vui vẻ cùng gia đình.

Cô không giống họ, cô không có cảm xúc vì cô không tới đó để chơi. Cô chỉ muốn tìm một nơi để trốn, trốn khỏi không khí Tết náo nhiệt này.

Đối với cô, dù đó là Las Vegas hay bất kỳ nước nào cũng như nhau cả thôi.

Kỳ Thư bắt taxi về nhà, về với thấy căn phòng trống rỗng, chẳng có gì.

Cô không nghĩ đến việc đón năm mới, nên cũng không chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Cô không biết siêu thị ở tầng dưới còn mở cửa không?

Kỳ Thư đi xuống cầu thang, thấy cửa cuốn siêu thị đã bị kéo xuống.

Loanh quanh một lúc, cô gặp một cửa hàng tiện lợi sắp đóng cửa, cô bước vào mua hai túi bánh bao và vài món thức ăn nhanh.

Cho dù không có bữa cơm giao thừa, cô cũng không thể để bản thân đêm giao thừa mà nhịn đói được.

Kỳ Thư bật TV lên để tăng thêm chút không khí trong ngôi nhà trống trải, tất cả các đài truyền hình đều đang phát sóng trực tiếp Gala Lễ hội mùa xuân, khiến cô cảm thấy có chút giống năm mới.

Nhà họ Tề.

"Tiểu Tuyết, anh cùng hai con của chúng mình chúc mừng năm mới em. Một năm nữa đã trôi qua, hai đứa nhỏ càng trưởng thành hơn rồi." Tề Văn Triết cùng Tề Minh Trụ và Tề Vị An đến thắp hương cho vợ Lâm Thiên Tuyết của mình.

"Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho cha và em trai, mẹ cũng vui vẻ ở nơi đó nhé. Chúc cả nhà chúng ta năm mới an lành. Năm mới vui vẻ."

"Mẹ, chúc mừng năm mới. Con lại lớn thêm một tuổi, con khỏe mạnh lớn lên rồi, mẹ không phải lo lắng." Tề Vị An nhìn ảnh mẹ, mẹ luôn mỉm cười nhìn anh, "Cha và anh trai chưa nói, nên con nói thay họ, chúng ta đều nhớ mẹ.”

“Nào, cùng ăn cơm thôi." Tề Văn Triết lau lau khóe mắt, dù có buồn đến mấy cũng phải cùng hai đứa con của họ sống thật tốt.

Ba người cùng nâng ly và cụng ly với nhau, năm này qua năm khác, cảm ơn vì vẫn còn gia đình bên cạnh.

"Bài hát này thật hay.”

Mấy cha con nhà họ Tề vừa thảo luận vừa xem Gala Lễ hội mùa xuân.

"Vị An, tiết mục tiếp theo là tiết mục có người biểu diễn phác họa, đó là tiết mục con yêu thích nhất.” Tề Văn Triết gọi con trai út của mình.

"Vâng, vâng..." Tề Vi lơ đãng, sau bữa tối giao thừa, anh vẫn luôn thắc mắc Kỳ Thư đã ăn gì chưa. Tối nay cô ấy cũng ở một mình à? Anh nghĩ đến cảnh tượng đó, tim anh liền thắt lại, cảm thấy khó chịu.

Sau khi cùng họ xem Gala Lễ hội mùa xuân một lúc, Tề Vị An cuối cùng cũng không thể ngồi yên, "Cha, con buồn ngủ, con muốn lên lầu ngủ trước."

"Được rồi, bác sĩ bảo con nên nghỉ ngơi sớm, đi đi."

Tề Vị An đi tới cầu thang bất chợt vòng một vòng lẻn ra cửa sau, đêm giao thừa còn có tuyết rơi, gió lạnh lùa vào cổ, kéo áo chạy ra ven đường bắt taxi.

Bên ngoài đường thường rất ít người qua lại, hiện giờ đêm giao thừa lại không có một bóng người, ngay cả một chiếc ô tô cũng không thấy.

Tề Vị An nhìn thời gian, một lúc mà cũng không tìm được xe.

Anh chạy trở lại gara, nơi chiếc xe thể thao Maybach mới của anh trai đang đậu, thật không may, anh chưa thi bằng lái và anh cũng không thể lái một trong những chiếc xe ở đó.

Phải làm gì? Tề Vị An liếc nhìn chiếc xe đạp đậu bên cạnh, quyết định lấy chiếc đó.

Từ biệt thự Tề gia đến đường Văn An là 20 km, Tề Vị An đạp xe xuyên qua tuyết trắng, đạp xe xuyên qua ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy chập chờn, khuôn mặt tê dại vì gió lạnh, lông mi cũng bị bao phủ bởi sương trắng.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng anh cũng đạp xe tới dưới tòa nhà, nơi ở của Kỳ Thư. Nhìn lên, tầng 8 sáng đèn. Anh ném xe sang một bên, chạy lên lầu.

Kỳ Thư lấy gói bánh bao, ăn hai cái rồi ngồi trên ghế sofa xem TV, nói rằng xem nhưng thật ra chỉ ngơ ngác nhìn.

"Cọc cọc."

Tiếng gõ cửa khiến Kỳ Thư bừng tỉnh, có phải hàng xóm đến chúc năm mới không? Cô xỏ dép vào, đi ra mở cửa.

"Chúc mừng năm mới!" Tề Vị An đứng ở ngoài cửa, bị gió lạnh bao phủ, thở hổn hển không ngừng, mũi và mặt đỏ bừng vì lạnh, trong tay cầm một phong bì màu đỏ.

Mắt Kỳ Thư lập tức đỏ hoe, nước mắt như muốn trực trào, "Làm sao anh tới đây?"

“Hôm nay là Tết Nguyên đán, mừng tuổi Kỳ Thư bao lì xì.” Tề Vị An nhớ tới cô nói cha mẹ cô chỉ cho phong bao lì xì cho em trai, cô chỉ được bà lì xì, thế là anh đến đưa phong bì đỏ cho cô.

Những gì người khác có thì Kỳ Thư cũng phải có, anh muốn cho cô tất cả.

“Cầm lấy đi nào!” Tề Vị An đặt chiếc phong bì màu đỏ vào tay cô, bàn tay lạnh ngắt của cô như chợt ấm lên.

"Đếm ngược 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1. Chúc mừng năm mới tất cả mọi người!" Giọng người dẫn chương trình vang lên từ xa trên TV.

Đúng mười hai giờ, tiếng chuông năm mới vang lên lay động nhịp tim của tất cả mọi người.