Chương 39: Hy Vọng

Hiểu lầm được giải quyết, Kỳ Thư cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm hơn một chút, Tề Vị An không phản bội tình cảm của họ, anh không phải là kẻ cặn bã trong lời nói của Lâm Hân.

Nhưng rào cản giữa hai người vẫn chưa biến mất, rõ ràng đây là thủ đoạn của Tề gia nhằm chia cắt bọn họ.

Tuy nhiên, một phần là do nhà họ Tề đã làm ra điều đó, phần còn lại là do cô đã chưa đủ tin tưởng anh, dưới sự uy hϊếp và sắp xếp của Tề Minh Trụ, sự nghiệp và tình cảm của cô lần lượt bị tấn công.

Tinh thần không thể đương đầu với hoàn cảnh nên cô đã từ bỏ tình cảm của mình và chọn cách bảo vệ bản thân...

Nhưng tại sao Tề Vị An lại không giữ cô lại? Cô đề cập đến việc chia tay, anh đồng ý và dễ dàng biến mất. Dù cho cô là người bắt nguồn việc này ngay từ đầu, nhưng tại sao anh cũng không muốn cố gắng vì mối quan hệ của họ? Anh thậm chí còn không nói “đừng chia tay".

Kỳ Thư bất giác bĩu môi, trong lòng có chút khó chịu.

Suy nghĩ một lúc, cô bình tĩnh lại, cô không phải là người dạy khờ phù phiếm nghĩ rằng mình có thể đạt được những điều vĩ đại và tự mình vượt qua Tề gia.

Gia tộc nhà họ Tề là một ngọn núi không thể vượt qua đứng giữa cô và Tề Vị An.

"Chị Thư, những tài liệu này cần chị ký tên."

“Được rồi, để đó giúp chị.” Kỳ Thư gật đầu, bận rộn lần cuối cùng trước năm mới, kết thúc công việc của một năm qua.

"Chị Thư, còn một chuyện nữa."

"Em nói đi." Dù có cảm thấy khó chịu hay bối rối đến đâu, Kỳ Thư cũng sẽ không tùy tiện mất bình tĩnh với cấp dưới của mình.

"Sắp đến Tết rồi. Em muốn xin nghỉ thêm vài ngày trước kỳ nghỉ để về nhà sớm với mẹ." Đào Đào nói thêm: "Không nhiều đâu ạ, chỉ trước ba ngày thôi."

"Sau tuần bận rộn này, tuần sau sẽ không còn nhiệm vụ mới, cũng không nên lãng phí thời gian ở đây." Kỳ Thư bấm vào lịch ở góc dưới bên phải của máy tính, "Chăm chỉ hoàn thành mọi công việc trước thứ sáu, em sẽ được nghỉ trực tiếp vào thứ bảy. Vui vẻ về nhà đón Tết.”

Có thể về quê vào thứ bảy, Đào Đào đếm được bản thân có 10 ngày nghỉ, a vui quá, "Cám ơn chị Thư."

“Ừm...” Kỳ Thư cười cười, làm ra một cử chỉ quen thuộc.

Gần cuối năm, ai cũng xoắn xuýt, ít tập trung vào công việc, tuy nhiên, với tư cách là một đội trưởng, cô không thể nóng nảy mà phải ổn định và khuyến khích tinh thần mọi người.

"Dạ hiểu, dạ hiểu...” Đào Đào mím môi, nhịn cười đi ra khỏi văn phòng.

Những đám mây đen mỏng che khuất mặt trời, những bông tuyết bay qua cửa sổ tầng ba rơi xuống đất, tạo thành một lớp tuyết mỏng, khi người qua đường giẫm phải, nó biến mất, biến thành một vũng nước, để lại một lớp tuyết mỏng đằng sau một lớp tuyết lớn, những dấu chân lớn nhỏ.

Kỳ Thư lặng lẽ nhìn, đã gần đến Tết Nguyên đán, một năm nữa lại trôi qua.

Vé máy bay ra nước ngoài năm nay cũng đã được đặt trước, việc đi du lịch một mình khi năm mới là lịch trình thường niên của cô.

...

“Ngày 10 tháng 2 là đêm giao thừa, ngày 14 tháng 2 là sinh nhật của Kỳ Thư...” Tề Vị An lẩm bẩm, vẽ hai vòng tròn lên lịch. Quà sinh nhật và quà năm mới chỉ còn nửa tháng, anh cần phải nhanh chóng chuẩn bị.

Tề Vị An lấy tay chỉ chỉ trên lịch, liệu anh có thể tặng quà được không? Cô đã trả lại tất cả những quà tặng đáng yêu cho anh khi họ chia tay, liệu cô có còn muốn những món quà từ anh không?

"Ding ~ Và bây giờ là bảng tin thời sự lúc 5 giờ." Tiếng phát ra từ TV trong phòng, sau đó tiếp tục là những lời dẫn tin tức.

Bây giờ là năm giờ, là lúc Kỳ Thư tan sở, hôm qua cô nói hôm nay tan làm sẽ đến thăm anh, Tề Vị An đã đợi được nửa ngày.

"Thiếu gia, đây là bữa tối ngài yêu cầu." Đầu bếp Khang bận rộn trong bếp cả buổi chiều, chuẩn bị các món ăn mà thiếu gia yêu cầu, đưa từ nhà họ Tề đến bệnh viện.

Thiếu gia đã bằng lòng ăn, đó thực sự là một niềm vui lớn với ông...

“Cảm ơn chú Khang.” Tề Vị An mỉm cười nhận lấy, đặt lên bàn.

"Để tôi mở nó cho cậu."

“Không, lát nữa tôi mới ăn.” Tề Vệ An không nói là anh đang đợi người, "Chú Khang, chú về nhà đi và chú ý an toàn nhé."

“Được rồi, cậu nhớ ăn sớm nhé, để lâu sẽ không còn nóng đâu.”

"Đã biết."

Nhìn đầu bếp Khang rời đi, Tề Vệ An đặt hộp giữ nhiệt lên ghế sô pha, đắp một chiếc chăn sạch sẽ lên, trời lạnh phải giữ ấm bên trong mới được.

Dù thời tiết lạnh, Kỳ Thư cũng không thể ăn đồ nguội khi tan sở.

Tại sao Kỳ Thư vẫn chưa đến? Tối nay cô ấy có làm thêm giờ không? Tề Vị An liếc nhìn cửa phòng bệnh vài lần, sau đó lại lảng vảng qua lại, từ cửa sổ nhìn xuống tìm kiếm chiếc xe quen thuộc.

Đường tuyết trơn trượt, có nhiều người phải bắt taxi, đường phố lại tắc nghẽn, Kỳ Thư lái xe như ốc sên, cuối cùng cũng đến được cổng bệnh viện.

Mở cửa xe, một luồng khí lạnh ùa vào trong chiếc áo len trắng, cô nhanh chóng khoác áo khoác ngoài rồi vội vã lên lầu.

"Cọc cọc cọc." Kỳ Thư gõ cửa ba lần, cô chưa kịp bỏ tay xuống thì cửa đã từ bên trong mở ra.

“Em đến rồi.” Tề Vị An cười tươi, giống như một chú cún con suốt ngày ở nhà một mình đợi chủ nhân về, "Vào đi thôi, bên ngoài có lạnh không?"

Kỳ Thư đưa cho anh bó hoa cô vừa mua ở cửa hàng hoa khi đi ngang qua, "Hôm nay anh thấy khỏe hơn chưa?"

Tề Vị An vui vẻ cầm lấy hoa đặt ở đầu giường. "Ừm, anh định nói là tốt rồi, nhưng lại không thể nói được.” Anh đành nói thật: “Vẫn còn choáng váng, nhưng vết thương đã đóng vảy và không còn chảy máu nữa.”

"Vậy anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Bác sĩ nói anh có thể xuất viện trước cuối năm không?"

“Anh có thể về nhà đón Tết.” Tề Vị An đứng trước mặt cô, đưa tay ra, "Cởϊ áσ khoác ra, anh treo giúp em.”

“Không, em chỉ nhìn anh một lát rồi sẽ đi ngay.” Hôm nay cô phải tăng ca, cũng không có thời gian nấu cơm cho anh, nên việc mua bó hoa là đôi chút biểu hiện tình cảm của cô.

Nghe được cô sắp rời đi, Tề Vị An liền khẩn trương nắm lấy áo cô. "Em ăn cơm chưa?"

“Vẫn chưa.” Kỳ Thư thành thật lắc đầu.

“Ở lại ăn tối cùng nhau đi.”

"Nhưng..."

Như sợ cô sẽ đi mất, Tề Vị An mở chăn trên ghế sofa, lấy hộp giữ nhiệt ra đặt từng cái lên bàn, vừa bày đĩa vừa nhìn cô với ánh mắt cầu xin, "Thịt bò sốt tương, súp hải sản và cơm chiên dương châu đều là những món em thích."

“Đũa của em đây.” Tề Vị An kéo cô ngồi xuống.

“Anh bị ốm sao không nấu món anh thích?” Rõ ràng anh là người bị bệnh, sao lại nấu món cô thích?

"Anh cũng thích ăn, em thích thì anh cũng thích." Tề Vệ An đặt đôi đũa vào tay cô, chớp mắt nhìn cô.

"Được rồi." Sau một ngày làm việc vất vả trong tuyết lạnh như vậy, Kỳ Thư đã đói từ lâu, mùi thức ăn nóng hổi khiến bụng cô cũng cồn cào.

“Tay nghề của đầu bếp không tệ.” Kỳ Thư nhấp một ngụm cạnh để làm ấm bụng.

"Ừ, anh sẽ.." Tề Vệ An muốn nói anh sẽ học theo chú Khang, nhưng học để làm gì? Anh không thể nấu ăn cho cô mỗi ngày.

Kỳ Thư cũng nghe thấy ẩn ý đằng sau lời nói còn dang dở của anh.

Hai người im lặng một lúc, cũng không có người lên tiếng phá vỡ, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, duy trì sự bình tĩnh trên mặt.

"Cảm ơn vì bữa tối, cũng muộn rồi, em về nhà trước." Kỳ Thư giúp anh đóng nắp hộp giữ nhiệt cuối cùng lại.

“Anh tiễn em.” Tề Vị An mặc áo khoác vào, muốn đi cùng cô ra ngoài.

"Bên ngoài lạnh lắm, anh như vậy đừng nên ra ngoài, nghỉ ngơi sớm đi."

“Ngày mai em có đến nữa không?” Anh thận trọng hỏi.

Công việc đang rất bận rộn, công ty cách bệnh viện khá xa, thời tiết lại rất lạnh... Trong đầu Kỳ Thư hiện lên một loạt lý do, nhưng không thể cưỡng lại đôi mắt ướŧ áŧ và mong chờ của Tề Vị An.

"Ừm, hai ngày này em bận rộn, có thể tan làm hơi muộn, anh ăn cơm trước đi, đừng đợi."

"Vâng." Đôi mắt của Tề Vị An lại sáng lên, "Anh không đói đâu. Cứ thong thả, lái xe chú ý an toàn nhé.”

"Em đi đây, tạm biệt.”

"Hẹn gặp vào ngày mai."

Tề Vị An đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bóng dáng cô biến mất ở góc hành lang, sau đó chạy lại phía cửa sổ, mở cửa sổ đợi nhìn bóng dáng cô xuất hiện bên cạnh xe, rồi lái xe đi.

Ánh đèn đường vàng mờ phản chiếu hai vết hằn còn sót lại trên mặt đất, anh cứ nhìn chăm chú cho đến khi những bông tuyết lấp đầy và che mất dấu vết.

Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, Tề Vị An rùng mình, "Hắt xì".

Buổi tối, cha anh đến và dặn dò bác sĩ phải chăm sóc anh thật tốt.

Chủ tịch đích thân đến, viện trưởng đi cùng một nhóm bác sĩ và y tá, sau khi nói rất nhiều lời khách sáo, cuối cùng cả nhóm cũng rời đi, để lại cho anh một căn phòng yên tĩnh.

Tề Vị An mở iPad và máy tính bảng kỹ thuật số, lấy cọ vẽ ra, ngồi trên chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, đối diện với ghế sofa và bàn ăn, vẽ lại hình ảnh cô đã ngồi đó vài giờ trước.

Quần tây ₫en, áo len trắng mềm mại ấm áp, chỉ chừa lại một phần cổ áo bên ngoài, đầu tóc đen được cột cao, cúi đầu đang ăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nước súp nóng.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội đã lâu không sử dụng, Tề Vị An đăng ảnh lên, chỉ đơn giản thêm từ "bữa tối" rồi tải lên.

"Ahhhhhhhhh Thiên Thiên đang trực tuyến".

"Ôi trời ơi, họa sĩ truyện tranh tôi theo theo dõi đã cập nhật trở lại".

"Công ty truyền thông nói rằng bạn bị ốm, giờ đã bình phục chưa?" Người dùng id "iuiu thienthien" bình luận.

"Thiên Thiên trông thật xinh. Cô ấy có phải là một cô gái dễ thương như vậy không?"

“Tầng trên, Thiên Thiên là đàn ông.” Tài khoản id “Xucana” nói: “Đây là bạn gái của anh ấy, người mà anh ấy từng ở chung trong tranh vẽ trước đây”.

"Tôi đồng ý, nhưng tranh tình cảm của Thiên Thiên đã ngừng hoạt động được 4 tháng rồi. Không phải anh ấy chia tay bạn gái rồi sao?"

“Lại hòa giải nữa à?”

"Không biết chuyện, hòa giải gì ở đây. Tôi nghe nói người phụ nữ này là kẻ dối trá, lừa tiền và đá Thiên Thiên.” Id người dùng "nhieuchuyennheudieu" lên tiếng.

“Vậy tại sao cậu ấy vẫn vẽ cô ấy?"

"Câu hỏi tương tự”.

"Bạn vẫn thích cô ấy chứ?" Một giờ sau, bình luận này đã lên top với 3.224 lượt thích và 298 lượt phản hồi.

Tề Vị An nắm chặt nắm đấm, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Anh không dám thừa nhận cũng không thể phủ nhận, cuối cùng chỉ có thể đáp lại bốn chữ: “Tôi là kẻ ngốc.”

Bởi vì anh là một tên ngốc nên anh vẫn tiếp tục thích cô ngay cả khi bị lừa dối. Vì ngốc nên không dám mong được cô ấy thích nữa.

Mỗi ngày trong bệnh viện, từng giây phút hạnh phúc, anh phải cảm nhận bằng trái tim và ghi nhớ bằng giấy bút, để anh có thêm kỷ niệm trong những ngày không thể gặp cô.

Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, làm vấy bẩn chiếc áo trắng của người trong tranh, Tề Vị An nhẹ nhàng dùng tay gạt đi.

Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần ngày mai có thể gặp được cô ấy thì cuộc sống này vẫn còn hy vọng.

Ngày hôm sau tan sở, Kỳ Thư mua một giỏ trái cây mang đến bệnh viện, Tề Vị An vẫn cùng một bàn cơm nóng đang chờ cô.

Sau bữa ăn, Kỳ Thư rửa sạch một quả táo và dùng dao gọt vỏ.

Tề Vị An đứng một bên quan sát, khắc ghi từng khung ảnh, cảnh tượng trước mắt vào sâu tâm trí của mình.