Chương 36: Chiếc Vòng Tay Bỏ Quên

"Ca phẫu thuật cần có chữ ký của người nhà." Sau những lời cầu xin liên tục của Tề Vị An, bác sĩ Bạch đã phải nói.

Trên bàn ăn, nhà họ Tề vẫn yên tĩnh như cũ, nhà ba người hiếm khi về nhà ăn cơm, đầu bếp Khang lại nấu thêm vài món.

Tề Vị An cắn mấy miếng đồ ăn rồi đặt đũa xuống: "Cha, anh trai, con...”

"Có chuyện gì vậy?" Tề Văn Triết hỏi.

Tề Vị An nhìn ánh mắt quan tâm của cha, hơi khép miệng lại, đột nhiên nhịn lại lời nói. Anh có linh cảm rằng cha sẽ không đồng ý anh phẫu thuật.

"Không có gì. Con đã kiểm tra thể chất xong, bác sĩ Triệu nói sức khỏe của con rất tốt." Tề Vị An nhỏ giọng nói, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác.

“Vậy thì tốt.” Ông mỉm cười, gắp cho con trai út một miếng thịt, “Ăn nhiều vào, bồi bổ thêm.”

Tề Minh Trụ nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu vừa rồi của Tề Vị An khiến anh ấy không khỏi khẩn trương, anh ấy còn cho rằng sắp xảy ra chuyện lớn.

Tề Vị An lơ đãng ăn xong bữa cơm, đang nghĩ xem nên xin chữ ký ai thì tốt hơn, anh lo sợ cha và anh trai sẽ không ai đồng ý, nếu xin luật sư Dương và người đại diện thì họ sẽ báo cáo với cha.

Anyi Media không phải có diễn viên sao? Có thể tìm người giả làm người nhà và ký tên được không? Tề Vị An bất ngờ nổi lên suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Tề Vị An hiếm khi đến làm việc tại công ty truyền thông của gia đình, trốn tránh người đại diện, anh lặng lẽ hỏi thăm thông tin và tìm kiếm những diễn viên có thể đóng vai cha hoặc anh trai mình.

Có lẽ là do giữa anh em có thần giao cách cảm, Tề Minh Trụ trong lúc gặp mặt cảm thấy bối rối vô cớ, tạm dừng cuộc họp, đứng một mình trước cửa sổ kính trong suốt hít một hơi thật sâu, sau khi thở mấy hơi, anh ấy vẫn như cũ không cảm thấy tốt hơn.

Thay vào đó, trái tim anh ấy đập ngày càng nhanh hơn.

Lần cuối cùng anh ấy cảm thấy hoang mang và sợ hãi như vậy là khi nghe tin mẹ và em trai xảy ra chuyện, trong vụ tai nạn đó, anh đã mất mẹ vĩnh viễn và em trai cũng bị thương nặng.

Tề Minh Trụ đột nhiên nghĩ đến Tề Vị An, không thể đưa ra lý do, nhưng trực giác mách bảo rằng có điều gì đó không ổn, em trai đêm qua do dự không muốn nói, chắc chắn đang giấu gia đình điều gì đó.

Tề Minh Trụ lấy điện thoại di động ra gọi cho em trai, tay run rẩy không ngừng.

"Số bạn gọi hiện đang bận. Vui lòng gọi lại sau..." Anh ấy càng hoảng sợ hơn khi nghe thấy giọng tống đài từ chối, anh gọi lại và cuối cùng cũng gọi được vào lần thứ ba.

"Anh trai..."

"Vị An, em đang ở đâu?"

"Ở... ở nhà." Tề Vị An lắp bắp nói dối.

"Không có chuyện gì xảy ra phải không?"

“Không có.” Anh tiếp tục nhắm mắt, nói dối.

Có gì đó không ổn, Tề Minh Trụ cảm thấy giọng điệu của Tề Vị An không bình thường, em trai anh không giỏi trong việc nói dối.

“Vậy được rồi.” Anh ấy cúp máy, gọi vào số điện thoại cố định ở nhà.

"Dì Vương, em trai tôi có ở nhà không?"

"Sáng nay thiếu gia đi ra ngoài, vẫn chưa trở về."

Tề Minh Trụ không nói một lời, dứt khoát bước nhanh ra khỏi công ty, lái xe một mạch về nhà.

"Đại thiếu gia." Người giúp việc ở cửa có chút kinh ngạc, đại thiếu gia không thường xuyên về nhà, nhưng gần đây sao lại về thường xuyên như vậy.

"Thiếu gia." Dì Vương chào hỏi Tề Minh Trụ.

“Vị An vẫn chưa về sao?"

"Vâng, chưa về."

Tề Minh Trụ bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Tề Vị An, phòng không khóa cửa. Anh ấy vào trong cũng không thấy có gì bất thường, vậy tại sao em trai lại nói dối?

Tề Minh Trụ đóng cửa phòng thay đồ lại, gió thổi bay một tờ giấy vẽ trắng, anh ấy nhặt lên chuẩn bị cất lại.

Vô tình va vào tập tài liệu trên kệ, anh ấy nhìn thấy hồ sơ bệnh án được giấu bên trong và những bức chân dung lớn của người phụ nữa kia phía sau hồ sơ bệnh án.

Ba chữ "Phẫu thuật não" khiến mắt Tề Minh Trụ tối sầm lại, em trai anh đang muốn trải qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy vì người phụ nữ này?!

"Chú Trần, vệ sĩ." Tề Minh Trụ hét lên.

"Dạ, có chúng tôi.”

"Lập tức đi tìm thiếu gia, càng nhanh càng tốt. Mau mang em ấy về cho tôi!"

Tề Minh Trụ nghĩ tới điều gì đó, lật qua tờ đăng ký trong sổ bệnh án. Bệnh viện Đại học Y”, “Phẫu thuật não”, “Bạch Trúc Minh”.

Sau khi thấy được thông tin này, anh ấy nhấn ga và phóng nhanh đến bệnh viện.

Bác sĩ Bạch cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng uy hϊếp của Tề Minh Trụ, chẳng lẽ người này đến đây để gây chuyện?

"Bệnh nhân Tề Vị An, có ở đây không?"

"Hiện tại không có."

“Ngày phẫu thuật được ấn định khi nào?”

"Chúng tôi còn cần chuẩn bị cho ca phẫu thuật, ít nhất phải mất nửa tháng."

Tề Minh Trụ thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn, may mắn anh ấy đã phát hiện sớm.

"Tôi là anh trai của em ấy, gia đình chúng tôi không đồng ý phẫu thuật."

“Chúng ta sẽ không tiến hành phẫu thuật nếu không có chữ ký của người nhà.”

Bác sĩ Bạch vốn dĩ đã đo lường trước việc bệnh nhân này không chắc chắn phẫu thuật, kêu xin chữ ký người nhà chỉ là việc trước mắt, nếu người nhà đồng ý ông vốn định khuyên nhủ thêm.

"Xin lỗi, nếu như bác sĩ thấy Vị An tới thì xin hãy khuyên em ấy về nhà, cảm ơn.”

"Ừ... không có gì." Bác sĩ Bạch gật đầu cười, bản thân ông luôn làm việc tốt nhất cho bệnh nhân.

"Thiếu gia, đã tìm được cậu chủ." Chú Trần gọi điện thoại tới.

"Đã biết, tôi lập tức trở về." Tề Minh Trụ quay người, chạy về nhà.

Tề Văn Triết cũng nhận được tin tức, cơ thể ông vốn luôn to lớn và mạnh khỏe, giờ lại cảm thấy huyết áp tăng cao, ông ngồi trên ghế và gấp gáp kêu tài xế đưa mình về nhà.

Tề Vị An tưởng rằng bản thân đã ẩn nấp hoàn hảo, nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, anh không có gì để giải thích nên chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.

Tề Văn Triết muốn dạy cho "đứa con bất hiếu" này một bài học, nhưng ông không tìm được thứ gì có thể xuống tay được.

Dì Vương đã nhanh chóng giấu cây chổi sau lưng.

"Cha, cha bình tĩnh lại. Có gì từ từ nói." Tề Minh Trừ ở bên cạnh khuyên nhủ, nhìn ra cha lần này thật sự muốn đánh người.

Nhiều năm như vậy, trong nhà chưa bao giờ ai đánh em trai dù chỉ là một cái đánh nhẹ.

"Mày có biết 5% nghĩa là gì không? Có nghĩa là mày sẽ nằm trên bàn mổ và chết!" Tề Văn Triết lớn tiếng, càng nghĩ càng đau lòng.

Ông khó khăn lấy lại mạng sống con trai của mình về, nhưng nó lại liều mạng chỉ vì một người phụ nữ.

Tề Vị An chấp nhận lời chỉ trích của cha mình mà không nói một lời.

"Mày còn chưa nhận lỗi sao? Hôm nay cha sẽ đánh gãy chân mày, không cho mày ra ngoài. Để xem mày còn có chủ ý không đúng, dám phẫu thuật mà không báo cho gia đình biết hay không."

Tề Văn Triết tức giận cầm chiếc ghế gụ bên cạnh lên, Tề Minh Trụ nhanh chóng bước tới ngăn cản ông.

"Cha, Vị An biết mình sai rồi. Vị An, nhanh xin lỗi cha mau." Anh ấy cố gắng nói với em trai mình.

Tuy nhiên, Tề Vị An thường vẫn ngày luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay mắt anh lại đỏ hoe và giả vờ câm điếc.

Tề Văn Triết dường như đột nhiên bị lấy đi ba phần khí lực, dưới mái tóc đen nhuộm đã thêm lắm cộng bạc, khuôn mặt của ông đầy vẻ suy kiệt.

Ông buông tay khỏi chiếc ghế gỗ gụ, bước hai bước về phía người con trai út rồi giơ tay đặt lên vai anh.

"Con trai, tại sao con không nghĩ xem cha sẽ thế nào nếu con gặp chuyện không may?" Tề Văn Triết ôm chầm Tề Vị An, tức khắc rơi nước mắt, “Con có nghĩ tới không? Cha phải làm sao đây?”

Tề Vị An hoảng sợ khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cha mình vội vàng lau đi, trong mắt anh, hình ảnh cha anh luôn cao lớn, cường tráng và toàn năng, làm sao chủ tịch tập đoàn, người quyền lực như vậy, đột nhiên biến thành một người đang đầy bất lực.

Là tại anh, tất cả là do đứa con bất hiếu là anh gây ra.

“Thật xin lỗi, cha, con sai rồi.”

Cuối cùng anh cúi đầu thừa nhận sai lầm, từ bỏ ý định phẫu thuật.

Thật ra anh biết bản thân chỉ đang tự lừa dối mình, cho dù có phẫu thuật thì Kỳ Thư cũng sẽ không cần anh, 85 hay 90 thì có gì khác nhau? Đối với cô, cũng đều là kẻ ngốc.

Sau sự việc này, sự giám sát của nhà họ Tề càng trở nên nghiêm ngặt hơn, thậm chí khi anh ra ngoài phải có ít nhất hai người vệ sĩ đi cùng.

Tề Vị An bỏ cuộc, không ra ngoài, anh giữ mình ở nhà để giảm bớt sự lo lắng của cha.

Anh không bao giờ có thể như anh trai của mình, anh không bao giờ có thể trở thành người đàn ông đứng bên cạnh Kỳ Thư và xứng đáng với cô, anh chỉ nên làm một kẻ ngốc, giả vờ như chưa từng gặp Kỳ Thư, coi những tháng ngày đó là một hành trình đẹp để mơ về.

Tề Văn Triết bỏ mắt kính, sau khi ký hợp đồng xong trong lòng lại trầm tư.

Có lẽ ông nên điều tra lại Kỳ Thư, con trai ông đã thực sự thích người phụ nữ đó như vậy, tốt nhất nên giữ cô ta ở lại bên cạnh nó, với thực lực của Tề gia, bọn họ còn sợ không khống chế được cô sao?

...

Kỳ Thư vừa từ chối Hàn Kỷ Dao xong, đang bơi trong bể bơi một cách khó chịu.

Không phải cô chưa từng gặp phải đồng nghiệp có cảm tình với mình, nhưng cô luôn cho rằng Hàn Kỷ Dao khác với những người khác, tại sao anh ấy lại có hứng thú với cô?

Cô ngưỡng mộ Hàn Kỷ Dao bởi vì bất kể điều kiện bên ngoài như thế nào, ở một mức độ nhất định họ đều là cùng một loại người, họ sáng suốt và có lý trí, cân nhắc ưu và nhược điểm để đánh giá tình hình.

Nhưng chắc chắn không thích hợp cho việc yêu nhau.

Khi ở bên một người như vậy, cô không bao giờ có thể cởi bỏ lớp ngụy trang và được là chính mình.

Cô không hề nghi ngờ, một khi mình không còn hữu dụng, đối phương sẽ không chút do dự mà đá cô, dù sao nói chuyện “yêu” với một người như vậy cũng cảm thấy buồn cười.

Hàn Kỷ Dao lại không phải tìm người yêu mà là tìm bạn đời lâu dài, Kỳ Thư càng cảm thấy mình không phù hợp.

Cô có thể mưu mô ở bên ngoài nhưng khi về nhà cô muốn mình được sống đơn giản nhất, cô thích nằm cạnh ai đó trên gối mà không phải phòng thủ, đó là cảm giác mà cô mong muốn.

Người này không phải Hàn Kỷ Dao.

Cô rất mang ơn Hàn Kỷ Dao đã giúp đỡ cô, nhưng lời cảm ơn không thể đổi lấy việc này, cô sẽ tìm cơ hội báo đáp sau này.

Trong làn nước mờ mịt, cô nghĩ đến một kẻ ngốc nào đó có thể khiến cô ngủ yên.

Vẫn chưa nghe nói tới chuyện kết hôn giữa nhà họ Tề và nhà họ Chu, ngày tháng vẫn chưa được ấn định sao? Kỳ Thư lắc đầu, lao xuống nước và bơi thêm vài vòng nữa.

"Cô Kỳ, có hàng chuyển phát nhanh của cô."

"Chuyển phát nhanh? Gần đây tôi không mua gì cả." Kỳ Thư ra khỏi phòng giải trí và đi ngang qua trạm chuyển phát nhanh trước nhà.

“Trên đó có ghi tên và số điện thoại của cô.” Người đưa thư nghiêng đầu nhìn: “Chuyển phát nhanh quốc tế, từ Ý gửi đến.”

Nước Ý? Kỳ Thư nhìn vào chiếc hộp lớn, rượu? Đếm từng ngày, bọn họ từ Ý trở về đã gần ba tháng, rượu đã lên men được hai tháng, tính cả thời gian làm thủ tục hải quan, gần như vậy rồi.

Cô ôm chiếc hộp trên tay về nhà, mở gói hàng chuyển phát nhanh ra, quả nhiên là người chủ tiệm gửi hai chai rượu.

Bên trong còn có một lá thư hỏi thăm hai vợ chồng có khỏe không, người dân trong thị trấn rất nhớ họ, Jessica và bà làm kẹo trái cây cũng để trong hộp, vốn dĩ họ muốn làm bánh mì, nhưng lại lo lắng thời gian giao hàng quá lâu sẽ bị hỏng khi vận chuyển.

Cuối cùng, người chủ tiệm để lại câu nói: "Chúc hai bạn thật hạnh phúc."

Kỳ Thư cảm động ôm chiếc hộp trong lòng, và xen lẫn thất vọng.

Thị trấn Veneto là một nơi tràn ngập những kỷ niệm đẹp, người chủ tiệm đã giữ lời hứa, gói rượu gửi cho cô suốt chặng đường. Jessica và bà nội, một cô bé nhỏ tuổi cùng người bà đã già, vẫn còn nhớ đến cô... Nhưng người từng cùng pha rượu không còn ở bên cạnh cô nữa, số phận cô có lẽ sẽ phải nếm rượu một mình.

Nhớ đến nước Ý, cô nghĩ tới chiếc vòng tay mua tặng sinh nhật Tề Vị An.

Cô mở hộp trang sức trong phòng thay đồ, phát hiện hai chiếc vòng tay nhiều màu sắc nằm lặng lẽ ở đó, sao khi chia tay, cô đã thu dọn hết đồ đạc của Tề Vị An, nhưng dường như lại quên mất nó.

Cô nhặt một chiếc vòng lên, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay, người đàn ông bán vòng đã khoe khoang đến mức lừa được Tề Vị An lấy tiền, hiện tại xem ra nó chỉ là một chuỗi đồ trang trí bình thường, không có gì thần kỳ.

“Mày có hữu dụng không?" Tề Vị An vừa nói vừa vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay mình.